“Tôi muốn tự mình giải quyết xem sao, nếu như thật sự không giải quyết được thì lại làm phiền thầy Uông vậy.”
Uông Văn Hán nghe cô nói như vậy thì ngẩn người, mấy giây sau mới gật đầu nói được.
Chử Tương đợi đến khi tan học mà vẫn không đợi được Chu Khắc Học, cô cho rằng cậu bé không tới, không ngờ rằng tan học lại gặp được cậu bé trên hành lang, rõ ràng là cậu bé chờ cô ở đây.
“Hôm nay là em thả chuột.”
Vẻ mặt đó rõ ràng không phải là đến nhận sai, mà giống như là đang nói ‘là em đó, rồi sao!’.
Có vẻ hơi mắc cười, Chử Tương không kìm được mà bật cười.
“Cô biết là em, cô đang chờ em đến nhận sai.”
Từ khi Chử Tương bắt đầu cười, Chu Khắc Học đã thấy có lẽ là đầu óc cô giáo này không được bình thường lắm, nếu như là các giáo viên khác, không đánh cậu bé một trận thì cũng là đến nhà mách lẻo.
Người không đánh không mắng, không đến nhà mách lẻo mà lại còn cười như thế này cũng là lần đầu tiên cậu bé gặp được.
“Em không phải là đến nhận sai, chỉ là nói với cô là việc này do em làm thôi.”
“Ừm, được, cho nên cô vẫn thấy rất vui, ít ra thì em có can đảm dám làm dám nhận, đáng được khen ngợi.”
Chử Tương vỗ vỗ vai Chu Khắc Học, nói với giọng điệu sâu xa: “Anh bạn nhỏ, biểu hiện hôm nay không tệ, sau này không ngừng cố gắng nhé, biết chưa?”
“Cô không sợ mấy con côn trùng chuột bọ này, hơn nữa loại hành vi cầm chuột bọ dọa người khác chỉ có con nít mới làm, em có thấy người lớn dùng những thứ này hù dọa người khác không? Em làm thì cô cũng chỉ nghĩ ở trong lòng là, nó chỉ là con nít, đừng chấp nó, ai bảo cô là người lớn, lớn hơn em mười mấy tuổi mà.”
Chu Khắc Học tức giận khoát tay Chử Tương: “Em không phải là con nít nhé!”
Chử Tương cười: “Nhưng hành vi của em chính là hành vi mà chỉ có con nít mới làm, không tập trung vào học tập, lên lớp thì nói chuyện, bắt chuột hù dọa cô giáo. Nếu em là người lớn thì nên hiểu, con người phải nói chuyện bằng thực lực, em học giỏi, có năng lực thì người khác mới để ý đến em, nếu không thì mọi người sẽ chỉ cảm thấy em là một đứa trẻ con không hiểu chuyện mà thôi.”
Chu Khắc Học trừng mắt nhìn cô một cái rồi chạy mất, Chử Tương nhìn bóng lưng cậu bé, cười lắc đầu, sau đó cũng quay người đi về nhà.
Chu Khắc Học không phải thật sự không hiểu chuyện, mà vừa hay là ngược lại, cậu bé hiểu quá nhiều, trưởng thành sớm hơn so với những đứa bé khác, cũng đã bước vào thời kỳ phản nghịch.