“Chị thích không?”
Chử Tương gật đầu: “Ừm, chị thích lắm.”
Chử Vệ Đông cười.
“Tương Tương, mẹ hâm vài món trước, cơm cũng xong rồi, con và Vệ Đông ăn cơm trước đi, cha con bận rộn công việc, không biết lúc nào mới có thể về nữa.”
Trong khu tập thể quân khu có nhà ăn, nhưng bữa cơm hôm nay là do Trần Anh tự mình nấu, một bát cơm to, món đã hâm nóng trước là gà xào khoai tây và cá kho.
“Con cũng không đói lắm, chờ một lát rồi chúng ta cùng ăn đi ạ.”
Trần Anh biết ý của con gái, cười nói: “Con bé này, vậy con đợi thêm một lát, mấy món nữa hâm nóng nhanh thôi.”
Còn lại là mấy món rau xào.
Hơn chín giờ Chử Quốc Thành mới về đến nhà, vừa vào cửa đã cười ha hả nói: “Đón được Tương Tương chưa?”
“Đón được rồi, đã ăn cơm xong tắm rửa đi ngủ rồi.”
Dù sao đi tàu xe mười mấy tiếng đồng hồ, nói không hề mệt chút nào là giả.
Chử Quốc Thành cười ha hả đi đến mở cửa phòng Chử Tương ra, trong phòng không bật đèn, một ánh đèn ngủ mờ mờ chiếu ra từ trong phòng, đúng là con gái đã ngủ rồi.
“Được, để nó nghỉ ngơi cho khỏe, học đại học nhiều năm như vậy chắc cũng mệt mỏi lắm rồi.”
Trần Anh liếc chồng mình một cái: “Ông nói gì vậy, đi học thì mệt mỏi gì, bảo sao mà con trai ông học không giỏi, đều là giống ông đấy.”
“Ơ, sao lại giống tôi?”
==
“Tương Tương.”
“Cha!”
“Con gái ngoan, cuối cùng con cũng đến rồi.”
Mới sáng sớm, hai cha con đã diễn một màn ‘cửu biệt trùng phùng’, Trần Anh bưng điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong từ trong bếp ra, cười nói: “Nhanh ăn cơm đi, không phải là ông phải đi họp sao?”
Sau khi Chử Quốc Thành đi, Trần Anh cười nói: “Cha con đó, cả đời này không hề cầu xin người khác, lần này vì sắp xếp công việc cho con mà cố ý đến tìm hiệu trưởng, công việc của con đã được sắp xếp rồi, ở ngay trường hiểu học Hồng Kỳ trong khu tập thể quân khu chúng ta.”
Khu tập thể quân khu chính là một xã hội tự cấp tự túc thu nhỏ, có trung tâm chỉ huy, có trường học, có nhà ăn, có rạp chiếu phim, có trạm y tế. Nhưng khu tập thể Không quân và khu tập thể Hải quân còn có bể bơi, mặc dù khu tập thể Tổng cục Hậu cần không có bể bơi, nhưng lại có hội trường lớn mà những khu tập thể khác không có.
Một bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài, dù là cả đời không ra khỏi khu tập thể thì cũng có thể thỏa mãn nhu cầu cuộc sống cơ bản, đi học, đi làm, lấy vợ, sinh con.