Mà sau khi đi qua khu tập thể, vườn hoa, trường học, sân thể dục, phòng y tế… cuối cùng chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà màu xám trắng.
“Đây là tòa nhà của chúng ta, tòa số sáu.”
Chử Tương xuống xe theo, chỉ thấy ngoại trừ tòa số sáu ra thì xung quanh cũng đều là kiến trúc giống nhau, đầu bậc thang có bảng ghi chú số nhà của mỗi tòa nhà.
“Ôi, Trần Anh, đón con gái về rồi à?”
Trần Anh vừa định đưa con gái lên lầu thì có một người phụ nữ trung niên đi từ trên lầu xuống, bà ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc búi sau đầu, vóc dáng không cao lắm, rất gầy, cái cằm rất nhọn, không hiểu sao lại làm cho Chử Tương nhớ đến kiểu mặt nhọn lưu hàn một thời.
“Đây là dì Tôn của con.”
Trần Anh quay người nói với Chử Tương, Chử Tương gật đầu, trên mặt là nụ cười vừa phải: “Chào dì ạ.”
“À, tốt, tốt.”
Dì Tôn vừa đáp lại vừa dò xét Chử Tương, ánh mắt lướt một vòng trên người Chử Tương rồi lại nhìn về phía Trần Anh, nói: “Trần Anh, con gái bà xinh đẹp quá, đây là lần đầu tiên tôi gặp con bé đấy, con gái xinh đẹp như vậy, sao phải giấu kỹ như thế làm gì, nếu như là biết sớm thì tôi đã không vội tìm bạn gái cho Đại Lĩnh rồi.”
Đại Lĩnh là con trai lớn của và ta, năm nay hai mươi tư tuổi, đã đến tuổi tìm bạn gái rồi.
Trần Anh không muốn con gái mình liên quan gì đến Đại Lĩnh, cũng rất phiền kiểu khách sáo dối trá của Tôn Mỹ Cầm, lấy nhu địch cương: “Nghe bà nói lung tung kìa, Đại Lĩnh đâu cần phải tìm bạn gái, bới lông tìm vết còn nghe được.”
Dì Tôn cười khoát tay: “Ôi, mấy cô gái đó ai tôi cũng thấy chướng mắt, quá ồn ào, tôi chỉ thích yên tĩnh, giống như Tương Tương thế này này.”
Trần Anh không tiếp tục nói về đề tài này, trong khu tập thể này có không ít người nhà của sĩ quan, quan hệ thân thiết với nhà ai, quan hệ xã giao với nhà ai thì trong lòng bà đều hiểu rõ. Bà Tôn Mỹ Cầm này cũng nói xấu sau lưng bà không ít lần rồi, nói bà trọng nam khinh nữ, nuôi dưỡng con trai bên cạnh, còn con gái thì ném ở quê không thèm quan tâm.
Bởi vì nể mặt lão Trương, bởi vì mình là là một quân nhân, từ trước đến nay Trần Anh không thèm so đo với bà ta, nhưng không so đo không có nghĩa là không thèm để ý.
Lại nói đến cậu con trai Đại Lĩnh của Tôn Mỹ Cầm, xa gần nghe tiếng là cứng đầu, kiêu ngạo bất kham. Ngoại hình của Tôn Mỹ Cầm và lão Trương rất bình thường, nhưng Đại Lĩnh lại khôi ngô tuấn tú, còn dẻo mồm dẻo miệng, lại thêm có gia thế quân đội, đã quen không ít bạn gái, con trai kiểu này là Trần Anh chướng mắt nhất.