Edit: OhHarry
Beta: Táo
Khi chúng tôi lái xe đến tới làng Tả Xương thì đã là giờ ăn tối. Ma Xuyên vừa rời khỏi biển Ba Từ nên vẫn hơi kị, vốn không định nán lại lâu nhưng không từ chối được sự nhiệt tình, cứ nài giữ chúng tôi ở lại ăn cơm của Tác Lan.
Ăn uống xong, Tác Lan xách một hộp bánh ngọt ba tầng ra từ phòng bếp bảo chúng tôi cầm về. Biết kì nghỉ đông bọn trẻ đều ở nhà nên cô làm riêng hai loại, loại có độ ngọt và nhân bình thường đặt ở trên, loại ngọt hơn với nhân nhiều hơn đặt ở tầng dưới.
Sau khi cảm ơn cô, tôi và Ma Xuyên trở về Bằng Cát trong màn đêm ngày càng dày đặc.
"Em định thuê một căn nhà ở Bằng Cát hoặc thuê một mảnh đất để xây nhà. Ở viện nghiên cứu mãi cũng ngại, dù gì cũng là chỗ ở của người ta." Tôi xách hộp đồ ngọt, sánh vai đi lên đền cùng với Ma Xuyên.
Nghe vậy, Ma Xuyên gật đầu, vừa bước lên trên, vừa xòe tay ra trước mặt tôi.
Tôi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, lấy điện thoại từ trong túi ra cho anh.
"Password là ngày tháng năm sinh của em." Tôi nói.
Anh gần như không dừng lại, sau khi nhập password mở điện thoại tôi lên thì bấm vào note ghi chú, gõ một dòng chữ: "Nếu em có nhà ở Bằng Cát, sau này anh cũng có thể đến gặp em."
Anh không nói thì thôi, nói xong cái là tôi lại càng có thêm động lực, thiếu điều muốn xây xong nhà ngay trong ngày mai.
Bề ngoài theo ý thích của tôi, nội thất ở trong theo ý thích của Ma Xuyên, nhưng nhất định phải có bồn tắm và một chiếc giường siêu rộng...
"Em xem xong chỗ rồi, ở ngay cổng sau đền. Chẳng phải ở đó có một căn nhà cũ nát ư, em hỏi Niết Bằng rồi, ảnh bảo gia đình này đã chuyển đến Sơn Nam, nhiều năm lắm rồi chưa quay lại, em định mấy hôm nữa sẽ gọi điện hỏi họ..."
Tôi hớn hở tưởng tượng về ngôi nhà chỉ thuộc về hai chúng tôi trong tương lai. Ma Xuyên im lặng lắng nghe, góc mặt nghiêng đẹp đẽ, tinh xảo như pho tượng đá cẩm thạch trong màn đêm hiu hắt lành lạnh, thỉnh thoảng hàng mi dài rậm nhấc lên, trong đôi ngươi lập tức hiện lên nét cười nhàn nhạt phản chiếu ánh trăng.
Giống như trong mắt chứa cả một vầng trăng.
"Trong mắt em có trăng." Ma Xuyên bỗng dừng bước, cúi đầu gõ bàn phím.
Nhìn dòng chữ anh gõ ra, tôi kinh ngạc không thôi, suýt tưởng anh đọc ra tiếng lòng của tôi.
Này gọi là gì nhỉ, thần giao cách cảm? Hay là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?
Ngạc nhiên xong, tôi lại hơi xúc động. Hóa ra tôi thấy trong mắt anh chứa cả một vầng trăng, anh cũng nhìn tôi như vậy.
"Anh là mặt trăng của em." Tôi nghiêm túc nói.
Anh nhìn tôi một chốc, khóe miệng hơi nhếch lên rồi tiếp tục đi về phía trước, chẳng biết thấy tôi sến quá không muốn đáp hay là do không có ý kiến gì với câu nói này, nói chung cho đến khi vào đền anh cũng không gõ chữ thêm lần nào nữa.
Bánh ngọt ăn nhân lúc còn mới mới ngon, thấy tầng một bên nhà nhỏ đang sáng đèn, tôi và Ma Xuyên cùng cầm bánh ngọt qua đưa.
Ma Xuyên đi phía trước, đẩy cửa bước vào, tôi đi theo sau, đang định vào thì tự dưng thấy anh đứng sững lại cách cửa mấy bước.
"Sao không đi?" Tôi khó hiểu đi vào nhà, sau đó cũng tự tìm ra đáp án.
Trên ghế sô pha, Hạ Nam Diên và Mễ Hạ đang ôm nhau trong tình trạng quần áo sộc sệch, mặt mũi đỏ bừng. Hai đứa mà bình tĩnh thì thôi, coi như chúng nó đang luận võ, đằng này chúng lại trưng ra biểu cảm hốt hoảng như bị bắt gian trên giường, có muốn làm người ta nghĩ theo hướng tốt cũng không thể.
Tuy từng chứng kiến qua không ít cảnh hoành tráng, thế nhưng tôi vẫn bị pha này làm cho sốc ngã ngửa.
Tôi há miệng, định nói gì nhưng chưa kịp lên tiếng, Ma Xuyên đã ra tay rồi.
Anh sầm mặt, sải bước tới chỗ góc nhà, chộp lấy cây chổi, rút phần đầu ra rồi lao thẳng về phía hai đứa trẻ.
"Cậu, nếu cậu muốn đánh thì đánh con đi, là con không tốt, không liên quan gì đến Hạ Nam Diên hết!" Mễ Hạ chắn trước người Hạ Nam Diên, ra dáng anh dũng hy sinh.
Ma Xuyên chẳng nể nả tí nào với cậu nhóc, anh giơ tay vụt gậy, nói đánh là đánh, không vì thân phận của cậu nhóc mà tha cho. Mễ Hạ bị đánh cho kêu la thảm thiết, Hạ Nam Diên cuống cuồng ôm lấy cậu nhóc, bảo vệ cậu nhóc dưới thân để gậy vụt hết xuống người mình.
Gậy đánh uyên ương. Trong đầu tôi bỗng hiện lên bốn từ to đùng.
"Cậu ơi cậu đừng đánh, cậu đừng đánh mà, cậu đánh nữa là lớn chuyện đấy!"
Tiếng la của Mễ Hạ khiến tôi tỉnh táo trở lại, tôi vội bỏ hộp bánh ngọt xuống, ôm lấy Ma Xuyên từ phía sau.
"Ma Xuyên! Cậu bình tĩnh đã Ma Xuyên!" Tôi kéo anh ra sau, anh không đánh được nên cáu tiết vứt thẳng gậy qua,
Hạ Nam Diên rùng mình, ngẩng đầu nhìn sang, cặp mắt màu hổ phách trông giống hệt chim ưng, vừa bướng bỉnh vừa kiên định.
Khi thằng bé ngước mắt lên, tôi vô cớ trông thấy bóng dáng của Ma Xuyên lúc nhỏ.
Nó biết nó đang làm gì, nó không đùa, nó càng không thay đổi. Người ta bảo cháu ngoại giống cậu, tôi tưởng chỉ có ngoại hình giống thôi nhưng không ngờ ngay cả tính cách lẫn xu hướng tính dục cũng giống y hệt.
Tôi nhìn lên tầng, hạ giọng nói với Ma Xuyên: "Lê Ương vẫn đang ở trên, đừng ầm ĩ quá, chúng ta đổi chỗ rồi nói chuyện tiếp."
Ma Xuyên thở hồng hộc, nhìn Hạ Nam Diên mấy giây, hít sâu một hơi rồi đẩy tôi ra, đi ra cửa.
Nhưng chưa đi được mấy bước, anh đã quay lại, nhặt cây gậy dưới sàn lên rồi mới đi tiếp ra ngoài.
Cứ tưởng anh tức quá nên quay lại đánh bọn trẻ tiếp chứ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm hộp bánh ngọt lên, nhìn hai đức nhỏ vẫn đang ôm nhau trên sô pha, nói: "Được rồi, đứng dậy đi, đi thôi."
Vừa vào cửa điện, tôi đã tình cờ trông thấy Ma Xuyên cắm cây nhang trong tay vào lư hương trước tượng thần.
Anh thu tay lại, chẳng buồn nhìn chúng tôi, vạt áo bay phấp phới đi tới chỗ chiếc bàn thấp cạnh tượng thần.
"Hai nhóc lấy mỗi đứa một tấm đệm rồi ra quỳ đi." Tôi hất cằm, chỉ huy hai đứa trẻ đang đứng ngơ ra, sau đó bản thân cũng ngồi xuống cạnh Ma Xuyên.
Cây gậy rút từ chổi ra được đặt trên bàn trông vô cùng hút mắt, tôi ngại sát khí nặng quá, định cất đi thay Ma Xuyên thì bị anh trừng mắt, thế là đành cười gượng bảo để ở chỗ tôi cho tôi giữ.
Ma Xuyên viết chữ, còn tôi thì mài mực giúp anh, chữ anh ẩu hơn ngày thường rất nhiều, có thể nhìn ra được là đang rất bực.
"Hai đứa thế này bao lâu rồi?" Chờ anh viết xong thì tôi làm loa phóng thanh cho anh, truyền đạt ý của anh cho hai đứa nhỏ ở đây.
"Cũng chưa lâu lắm, mới chỉ hai ngày trước thôi ạ." Mễ Hạ đang ngồi quỳ cạnh tôi lên tiếng trước.
"Ngắn thế thôi à? Chú còn tưởng hai đứa yêu nhau lâu rồi cơ." Tôi tưởng chúng hẹn hò với nhau từ lúc làm khởi nghĩa, không ngờ chuyện mới chỉ được vài ngày. Thiếu niên mới chớm biết yêu, mọi thứ dễ lý giải hơn. "Bảo sao không biết khóa cửa."
Đâu như tôi và Ma Xuyên, lần nào cũng khóa chặt cửa.
"Dạ, kinh nghiệm ít quá..." Mễ Hạ thở dài như ông cụ non.
【Chẳng cần biết chúng nó yêu nhau bao lâu, bao chúng nó chia tay ngay.】
Ma Xuyên nhanh chóng viết xong câu thứ hai, tôi ngó qua đọc, hơi cau mày.
Thế này thì thất đức quá. Mặc dù sắp lên lớp mười hai, việc phát hiện ra đứa trẻ từ trước đến giờ vẫn luôn đạt thành tích xuất sắc yêu sớm là điều quá sức bàng hoàng, nhưng cũng không thể chưa hỏi han gì đã bóp nát mầm tình yêu này luôn.
Đặt bản thân vào hoàn cảnh hai đứa, nếu tôi và Ma Xuyên yêu nhau từ thời cấp 3 nhưng có một ngày bị Bách Tề Phong phát hiện, ông ta không chỉ đánh chúng tôi mà còn không chừa cho một tí đường lui nào, cứ ép chúng tôi phải chia tay... Bách Tề Phong cứng, tôi chỉ biết cứng hơn ông ta, không ầm ĩ đến mức lưỡng bại câu thương thì còn lâu mới xong.
(*) Hai bên cùng thiệt hại trong cuộc tranh chấp.
"Ai... là người chủ động trước trong hai đứa?" Tôi lưỡng lự, cuối cùng vẫn không làm theo cách cưỡng ép trực tiếp của Ma Xuyên.
"Là con." Mễ Hạ vừa há miệng thì Hạ Nam Diên đã cướp lời trước.
Mặt mũi ông cậu lạnh tanh, thằng cháu thì cũng chẳng thua kém gì, hai tảng băng khiến chính điện vốn lạnh như giảm xuống thêm mấy độ.
Tôi thầm rùng mình, liếc Ma Xuyên ở bên cạnh, thấy anh không tỏ ra bất mãn với câu hỏi của tôi thì hỏi tiếp: "Hai đứa còn nhỏ, chỉ vừa thiết lập thế giới quan ở mức sơ bộ, tính cách thật sự cũng mới được hình thành, thi thoảng muốn thử thứ gì đó mới vì thấy thú vị hay kí©ɧ ŧɧí©ɧ là điều hết sức bình thường."
"Cậu con không muốn phủ nhận tình cảm của hai con, nhưng mà... bây giờ việc học là trên hết, hai con có thể tạm chia tay một thời gian để tất cả bình tĩnh lại không, đợi đỗ đại học rồi hai con lại suy xét xem có muốn tiếp tục nữa không nhé?"
Một tay tôi mài mực, một tay khác vỗ vỗ vào chân Ma Xuyên mấy cái, ý bảo anh hãy bớt giận, đừng quyết liệt như thế.
Tôi đã đưa thang ra trước mặt rồi, người khôn thì nên đi xuống theo bậc thang mà đồng ý trước, đằng nào hai đứa có lén lút qua lại với nhau Ma Xuyên cũng không thể cài camera trên người hai đứa, làm sao biết được.
"Không được."
Kết quả thì hay rồi, thằng nhãi Hạ Nam Diên này đúng là ương bướng, bướng đến mức ngay cả một câu trái ý cũng không bằng lòng nói ra.
"Không phải vì thú vị hay kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên con mới hẹn hò với em ấy, con thích em ấy, con không muốn chia tay em ấy." Lời nói đanh thép, vẻ mặt kiên quyết của nó không chỉ khiến tôi câm nín mà ngay đến Mễ Hạ cũng phải sững sờ.
Người duy nhất không bất ngờ mà chỉ nổi giận ở đây là Ma Xuyên, nguyên tắc của anh là cứng rắn, chỉ hành động theo tiêu chuẩn của bản thân, hoàn toàn là một tên ăn mềm không ăn cứng.
Việc yêu sớm tạm thời bị xem như nằm ngoài nguyên tắc của anh, thế nên phải kích động lòng từ bi Tần Già của anh, mềm thế nào chứ cứng rắn như vậy chắc chắn là không được
Ma Xuyên vo nát tờ giấy Tuyên Thành trên bàn rồi ném vào Hạ Nam Diên, anh chống tay trên mặt bàn, vươn người qua để với lấy cây gậy bên cạnh tôi.
Tôi vội ôm lấy anh, cướp lấy cây gậy: "Đừng đừng... Sơn thần đang nhìn đấy, cậu đừng bạo lực thế." Nói rồi tôi vứt cây gậy ra xa.
"Sao cậu lại cáu? Nếu cậu sợ chúng con làm ảnh hưởng đến kết quả học tập thì con cam đoan với cậu rằng sẽ không có chuyện đấy xảy ra; còn nếu là vì giới tính của hai đứa bọn con," Hạ Nam Diên không hề sợ hãi, vẫn nói tiếp, "Thế bản thân cậu..."
"Đừng." Mễ Hạ khẽ ngăn lời nó lại.
Trong cơn thịnh nộ của Ma Xuyên, có lẽ trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để đánh nát đít Hạ Nam Diên, căn bản không để ý đến sự khác thường của hai đứa bé. Nhưng tôi thì khác, tôi nheo mắt, càng chắc chắn trong lòng hơn — Hai đứa nó, chí ít là Hạ Nam Diên, nhất định đã biết quan hệ giữa tôi và Ma Xuyên.
"Cậu, con biết cậu đang lo điều gì." Mễ Hạ khép đầu gối lại, ngoan ngoãn đặt hai tay trên đùi, lưng cũng ưỡn thẳng tắp, "Đúng là tụi con còn rất nhỏ, một số quan điểm có thể sẽ rất ấu trĩ trong mắt mọi người, nhưng ai mà chẳng có một thời niên thiếu? Chẳng lẽ mọi quyết định chúng ta đưa ra khi còn trẻ đều là sai lầm ư?"
"Tình cảm con dành cho Hạ Nam Diên là thật lòng, cậu ơi, cậu tin con đi, con sẽ đối xử tốt với anh ấy suốt đời." Nụ cười vui vẻ luôn thường trực trên khuôn mặt cậu bé đã chẳng còn nữa, nó tỏ ra tha thiết khác thường.
"Muốn đánh muốn chửi thế nào cũng được, nhưng chú và cậu có nói sao con cũng không chia tay anh ấy đâu. Không có anh ấy... con sẽ chết mất."
Nó khẩn thiết đến mức nói ngoa lên rằng không có Hạ Nam Diên thì bản thân sẽ chết, không ngờ lại khiến cho người ta có ảo giác rằng... Nếu không có Hạ Nam Diên, nó thật sự sẽ chết.
Lời nói này được thốt ra từ miệng của một cậu bé mười bảy tuổi thực sự khiến cho người ta kinh hoàng.
Lúc này, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Ma Xuyên đều ngỡ ngàng.
Ma Xuyên nhìn cậu thiếu niên thanh tú, đáng yêu trước mắt, rơi vào suy tư, không ai biết trong mười mấy giây ngắn ngủi này, anh đang nghĩ gì.
Anh không phải kiểu gia trưởng vô lý, trước đó anh tức giận như vậy chủ yếu là vì thái độ không biết ăn năn của Hạ Nam Diên. Giờ Mễ Hạ xuống nước, anh cũng không gay gắt lên nữa.
Cuối cùng, anh vẫn nhượng bộ, cho phép hai đứa tiếp tục hẹn hò, nhưng yêu cầu mỗi đứa viết một giấy cam kết, hứa không được làm bất cứ chuyện gì gây ảnh hưởng đến việc học trước khi đỗ đại học.
"Ví dụ như?" Mễ Hạ chớp chớp đôi mắt hình quả hạnh, tò mò đặt câu hỏi về "chuyện gây ảnh hưởng đến việc học".
Tôi nhịn cười: "Ví dụ như những hành động không phù hợp với lứa tuổi thanh thiếu niên các con, một số hành vi thân mật quá mức trên giường, bao gồm cả việc "giúp" nhau cũng không được, hiểu chứ?"
Mễ Hạ sửng sốt, nét mặt lộ vẻ lúng túng, khó hiểu, nhưng rất nhanh, chẳng biết nghĩ đến gì mà lại biến thành kinh hoảng xen lẫn đỏ mặt xấu hổ.
Hai đứa ngoan ngoãn viết xong giấy cam kết, tôi thu lại rồi đưa cho Ma Xuyên, sau khi đọc, anh lại viết lên giấy.
"Tối nay Kháp Cốt... bắt đầu dọn sang đây... ở với cậu..." Anh viết xong chữ nào thì tôi đọc chữ đấy, đọc hết câu, tôi mới nhận ra nghĩa của nó là gì.
"Không được!" Giọng tôi và giọng Mễ Hạ chồng lên nhau.
Tôi và cậu nhóc nhìn nhau, hắng giọng nói: "Ở thế bất tiện lắm, Tiểu Diên sắp mười tám rồi, sao nằm chung giường với cậu được, không sợ chật à? Mấy hôm nay bên viện nghiên cứu chỉ có tôi và Nghiêm Sơ Văn ở, đúng lúc còn thừa phòng trống. Thế này nhé, để Mễ Hạ về với tôi đi, cậu xem được không?"
Thời gian ở riêng với Ma Xuyên trong kì nghỉ đông đã ít đi, nếu buổi tối còn bị Hạ Nam Diên chiếm giữ nữa thì tôi lại phải nhịn ít nhất nửa tháng nữa.
Thanh niên nín nhịn vẫn được, nhưng tôi sắp ba mươi rồi, không chịu nổi nữa.
Hiển nhiên là cách này cuả tôi tốt hơn, Ma Xuyên nghĩ ngợi rồi đồng ý không chút do dự.
Mễ Hạ miễn cưỡng thu dọn đồ đạc theo tôi về viện nghiện cứu, trước khi đi phải nói là đau khổ đứt ruột đứt gan, tình ý quyến luyến bịn rịn.
Đi được một đoạn, cậu nhóc quay đầu lại nhìn, tôi cũng ngoái đầu lại theo, trước đền, hai bóng người một đen một trắng vẫn đang lặng lẽ đứng nhìn chúng tôi rời đi.
"Đi nào, không đi là trời sáng đấy." Tôi đặt tay lên vai cậu nhóc, đẩy nhẹ nó, nói.
Thiếu niên sụt sịt, gian nan quay mặt đi, như thể ngay một giây sau có thể biểu diễn luôn cho tôi xem cảnh "lê hoa đái vũ".
Tôi cố tình xếp cho phòng của Mễ Hạ ở dưới tầng một của viện nghiên cứu, vị trí cách cổng gần nhất, Hai Đồng được tôi dẫn lên tầng, ngủ trong phòng tôi.
Tắm rửa xong, tôi nhìn giờ, sắp mười hai giờ rồi, tôi lại mặc áo khoác, xoa đầu con Hai Đồng rồi rén rén xuống nhà.
Vừa ra cổng viện, tôi đã trông thấy một bóng đen cao lớn đứng ở bên ngoài.
Tôi chiếu đèn pin vào, Hạ Nam Diên lấy tay che mặt, nhíu chặt mày, tôi lập tức rời đi.
"Phòng ở cửa ấy, khẽ tiếng thôi, trên tầng có chó." Nói rồi, không đợi thằng bé trả lời, tôi đã lướt qua nó đi về phía đền.
Bất kể thằng bé biết bao nhiêu, tôi cũng xem như nó đã biết hết rồi, giờ tôi tạo điều kiện cho nó, hy vọng sau này nó cũng tạo điều kiện cho tôi.
Đèn trong điện leo lắt, nhưng vì cửa không khóa nên tôi đẩy cái nó đã mở ra. Ngoài đèn bơ trên bàn thờ thì trong phòng không còn bất kì nguồn sáng nào khác, tuy có vẻ tối tăm, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã trông thấy Ma Xuyên đang ngồi xếp bằng trước tượng thần, ngón tay vuốt ve cây gậy dài trên chân.
Tư thế kia, nhìn qua cứ tưởng Kim cương nộ mục hiển linh.
Tôi giật mình, cười mỉa tiến đến: "Nếu không ngủ thì sao không bật đèn?"
Anh ngước mắt nhìn tôi rồi lại nhìn ra cửa: "Anh mà bật đèn thì sao nó lẻn được ra ngoài?"
Lúc tôi đi đã là gần mười hai giờ, giờ anh nói chuyện được thì chắc việc tịnh khẩu kết thúc rồi.
"Nó chạy đến viện nghiên cứu à? Em chẳng phát hiện." Tuy không nói rõ nhưng trong lòng tôi và anh đều hiểu người lén chạy đi là ai.
Thấy hộp bánh ngọt vẫn ở dưới đất, tôi xách nó lên, ngồi xuống cạnh Ma Xuyên. Tôi mở nắp, véo một miếng bánh ngọt trắng trông rất mềm dẻo, bón đến bên miệng Ma Xuyên.
"Đừng xị mặt thế nữa, ăn ngọt vào cười cái đi."
Anh dừng mắt trên miếng bánh ngọt kia: "Quá giờ anh được ăn rồi."
"Ừ nhỉ." Tôi tiếc nuối đổi hướng, đưa miếng bánh ngọt vào miệng mình, "Thế em ăn trước hộ anh vậy. Ưm, ngon quá! Tay nghề của dì Tác Lan đỉnh thiệt."
Giống như hình thức bên ngoài, vị bánh ngọt rất xốp mềm, phần nhân bên trong ngọt vừa phải, thơm ngọt không ngấy, rất hợp để nhón một miếng vào ban đêm khi đói bụng.
Tôi liếʍ ngón tay, thấy Ma Xuyên vẫn mặt ủ mày chau thì trực tiếp quấn lấy, ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm cổ anh nói: "Anh cũng bảo Tiểu Diên là người lớn rồi, người lớn hẹn hò yêu đương thì làm sao?"
Một tay anh ôm thắt lưng tôi, giọng điệu mang cảm giác hờn oán mà chính anh cũng không nhận ra: "Lại người Hải thành."
Tôi buồn cười, lay mạnh cổ anh: "Người Hải thành thì sao? Không tốt à?"
Ma Xuyên siết chặt vòng tay để giữa anh và tôi không còn khe hở: "Rốt cuộc người Hải thành các em hạ bùa mê thuốc lú gì cho nhà anh mà hết người này đến người khác đều thích các em?"
"Nào dám chứ." Lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, tôi an ủi anh, nói, "Bọn em có câu này không biết anh từng nghe chưa, bảo là con cháu tự có phúc phần của con cháu, người nào có duyên nợ của người nấy, không ai can dự vào được."
Tôi biết, thật ra anh muốn Hạ Nam Diên kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình thường, đơn giản hơn, nhưng việc đến nước này rồi thì cũng không phải tôi và anh có thể quyết định được.
Ma Xuyên im lặng suốt một hồi lâu, anh tựa cằm trên vai tôi, "ừm" khẽ một tiếng.
Tôi xoa tóc anh, cười bảo: "Rồi, nói chuyện của bọn mình đi. Sau này tường nhà em bên ngoài định sơn hết màu trắng, anh thích sàn lát gỗ hay gạch men? Anh có kiểu rèm cửa gì ưa thích không? Với cả phong cách nội thất..."