Lời Mị Hoặc

Chương 61: "Anh chỉ cần làm Ma Xuyên thôi là tốt rồi."

Edit: OhHarry

Beta: Táo

Còn chưa hết sửng sốt vì sự xuất hiện của Ma Xuyên thì tôi đã bắt đầu bất ngờ vì lời nói của anh.

Không chịu nổi anh? Không chịu nổi điều gì?

"Em... không." Tôi hơi hoang mang.

Anh nhìn tôi chằm chặp như đang phân biệt xem tôi có nói dối hay không: "Thế sao đi mà chẳng nói gì?"

"Đi mà chẳng nói gì?" Tôi càng mờ mịt, "Tôi có gửi..."

Tôi chợt nảy ra một khả năng, vội vàng lấy điện thoại ra check.

Quả nhiên, tin nhắn hôm đó tôi gửi cho Ma Xuyên hiển thị thông báo "tin nhắn gửi không thành công", hoàn toàn chưa được gửi đi.

Thời buổi này người không dùng wechat như anh đã rất ít rồi, ngoài những lúc gửi tin nhắn với anh, bình thường căn bản tôi chẳng bấm vào biểu tượng "tin nhắn SMS" bao giờ, hơn nữa hai hôm nay tôi còn bận tối tăm mặt mũi nên cũng không có thời gian rảnh để liên lạc với anh. Huống chi trước khi rời khỏi Bằng Cát chúng tôi còn đang cãi nhau, tôi tưởng anh không gọi cuộc điện thoại nào là vì vẫn đang giận tôi, hoàn toàn không ngờ được rằng đó là do tin nhắn chưa được gửi đi.

"Em có gửi tin nhắn cho anh, nhưng chắc sóng ở sân bay lúc ấy kém nên không gửi được." Tôi vội cầm điện thoại cho Ma Xuyên xem.

Anh liếc nhìn, biểu cảm khuôn mặt vẫn rất lạnh nhạt. Anh không nói gì nữa, đứng thẳng dậy toan đi.

Tôi ôm lấy anh: "Anh định đi đâu?"

Rõ ràng Ma Xuyên ăn mặc phong phanh như thế mà tay anh vẫn khô ráo ấm áp, thậm chí... còn hơi nóng.

Không đúng, sao thân nhiệt anh lại cao như vậy?

Trước giờ thân nhiệt của Ma Xuyên vốn không cao, dù là mùa hè nóng nhất thì chạm vào cơ thể vẫn hơi lành lạnh, gần như không ra mồ hôi. Chỉ có lúc làm những chuyện kia với tôi, anh mới trở nên giống người bình thường, nóng rực, đổ mồ hôi, vô cùng hưng phấn.

"Đi về." Ma Xuyên đáp, rụt tay mình lại.

Thân nhiệt anh khác thường rõ ràng như này thì sao tôi có thể cứ thế để anh đi được? Với lại anh đi cả quãng đường xa tới đây chẳng lẽ chỉ để hỏi tôi hai câu này thôi ư?

Tôi dồn thêm lực vào tay, kéo anh đi về phía cửa.

"Anh đến mà sao không gọi điện thoại cho em? Anh đợi ở ngoài không lạnh à?" Sau khi mở khóa vân tay, tôi lập tức kéo Ma Xuyên vào nhà, bảo anh ngồi xuống ghế sô pha.

Anh không cứng đầu nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó chỉ trả lời câu hỏi phía sau của tôi: "Không lạnh."

Tôi bật điều hòa trung tâm, chỉnh gió lên mức cao nhất, sau đó lấy nhiệt kế đo tai ở trong phòng ra, quay lại chỗ Ma Xuyên.

Đo thân nhiệt xong thì thấy 40.5 ℃, đúng là sốt thật.

Bảo sao không thấy lạnh.

Tôi kéo anh dậy: "Anh có biết mình bị sốt không?"

Tôi đưa Ma Xuyên vào phòng ngủ, đặt anh xuống giường rồi đi lục ngăn kéo, tìm ra một cái quần ngủ, một cái áo phông size to dài tay đặt bên người anh.

"Anh tự thay đi." Nói xong, tôi đi ra phòng khách tìm thuốc cho anh.

Lần trước bị cảm, thuốc tôi chuẩn bị để đâu nhỉ? Chẳng biết có thuốc hạ sốt không...

Tôi ngồi xổm trước tủ tìm, đọc từng tờ hướng dẫn một, cuối cùng cũng tìm thấy thuốc hạ sốt uống được, đúng lúc này thì điện thoại reo.

"Alo?"

"Gửi wechat cho mày mà mày chẳng trả lời gì cả, gặp Ma Xuyên chưa?" Giọng nó hơi sốt ruột.

"Gặp rồi. Tao vừa về nhà, trước đấy họp với luật sư ở nhà em gái tao." Tôi đứng dậy, vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào phòng bếp.

Nó thở phào: "Gặp rồi thì tốt."

Sau đó nó kể cho tôi nghe đầu đuôi ngọn ngành việc Ma Xuyên xuất hiện ở cửa nhà tôi.

"Tự dưng hôm nay Ma Xuyên gọi điện cho tao bảo mình bị ốm rồi nhờ tao đưa cậu ấy đi bệnh viện."

Ngay từ đầu Nghiêm Sơ Văn đã thấy kì lạ, dù sao với tính cách của Ma Xuyên, anh bị gì mà đi trạm y tế được thì tuyệt đối sẽ không đi bệnh viện, anh có thể nhờ Niết Bằng đưa đi chứ nhất định không bao giờ làm phiền nó.

Mà đến lúc đón Ma Xuyên, nó càng thấy lạ lùng hơn. Ma Xuyên mặc suit, thắt cà vạt, trông như sắp đi dự tiệc, nếu không phải do ho liên tục, sắc mặt cũng không tốt thì quả thật anh chẳng hề giống với người sắp đến bệnh viện.

"Tao thấy cậu ấy kì lạ, cậu ấy nhìn thấy tao cũng rất kì lạ, cậu ấy lên xe, nhịn nửa đường cuối cùng cũng hỏi tao là Bách Dận đâu." Nói đến đây, Nghiêm Sơ Văn dở khóc dở cười, "Tao nghe cậu ấy hỏi thế thì ngớ ra, bảo chẳng phải Bách Dận đã về Hải thành rồi ư? Cậu ấy thừ người, ôi mày không thấy biểu cảm của cậu ấy đâu, còn hơn cả lúc biết mày bị mắc kẹt trên núi tuyết luôn."

Suốt chẳng đường sau đó không ai nói thêm câu nào, Nghiêm Sơ Văn tiếp tục lái xe nhưng trong lòng cũng đang khó hiểu, không rõ vì sao tôi lại không nói chuyện về Hải thành cho Ma Xuyên.

"Không phải là không nói, tao tưởng tin nhắn được gửi đi rồi nhưng hóa ra lại gửi không thành công." Tôi rót nước ấm vào cốc, nói.

"Tao biết ngay là có hiểu lầm mà, mày không phải kiểu cãi vã xong thì không từ mà biệt."

Vốn dĩ Nghiêm Sơ Văn đang đưa Ma Xuyên đi bệnh viện, nhưng tới lúc lái xe lên đường cao tốc, Ma Xuyên thấy biển chỉ dẫn ra sân bay thì bất ngờ đổi điểm đến, bảo Nghiêm Sơ Văn chở mình đến sân bay.

"Tao biết nhất định là cậu ấy đi tìm mày, tao hỏi lại mấy lần xem cậu ấy đã chắc chưa thì cậu ấy đều chỉ 'ừm', tao hết cách, chỉ đành đưa cậu ấy ra sân bay."

Nó nhìn Ma Xuyên vào khu kiểm tra an ninh rồi lập tức gửi wechat báo tin cho tôi. Nhưng mãi đến lúc nó về Bằng Cát mà tôi vẫn chưa trả lời nên nó rất lo lắng.

"Tần Già cáo bệnh không gặp khách không phải là chuyện chưa từng có, nhưng không thể để quá lâu được, cùng lắm là tầm bốn, năm ngày thôi, không tao sợ mọi người nháo nhào lên." Cuối cùng, Nghiêm Sơ Văn nói.

"Biết rồi." Tôi thở dài, bảo, "Giờ anh ấy đang ốm nặng, đợi anh ấy khỏe lên, tao sẽ khuyên anh ấy về."

Cúp máy xong, tôi cầm cốc nước và hộp thuốc Ibuprofen kia về phòng ngủ: "Ma..." Mới thốt ra một tiếng, tôi đã lập tức khựng lại.

Áo vest, áo sơ mi, cà vạt... Quần áo của Ma Xuyên nằm tán loạn dưới đất, còn anh thì đã tự mặc bộ quần áo tôi đưa cho, cuộn tròn mình trong chăn, chìm vào giấc ngủ sâu.

Tôi nhẹ nhàng đặt cốc xuống, vuốt ve gò má anh bằng mu bàn tay, sau đó vỗ vai anh, định gọi anh dậy.

Vỗ suốt một lúc lâu, cuối cùng anh cũng tỉnh lại, thế nhưng mãi về sau mắt mới lấy được tiêu cự.

Tôi đưa cốc nước tới bên môi anh: "Uống thuốc rồi ngủ tiếp."

Anh dễ bảo lạ thường, cầm viên Ibuprofen trên tay tôi lên uống rồi lại tự nằm xuống ngủ.

"Hôm ấy, không phải anh bực nên đuổi em đi đâu."

Tôi đặt cốc xuống chiếc tủ cạnh đầu giường, nghe thế thì ngạc nhiên nhìn về phía Ma Xuyên. Anh nhắm mắt lại, giọng nghèn ngẹt, hơi ốm yếu.

"Anh vừa về từ biển Ba Từ, tắm lâu lắm rồi mà mùi trên người vẫn cứ khó ngửi, anh không muốn em ngửi thấy... Anh sẽ nói chuyện Hạ Minh Bác cho Kháp Cốt... Em đừng giận..."

Càng về sau, giọng anh càng mơ hồ khó phân biệt, cuối cùng nhịp thở hơi trầm xuống, chỉ sau hai câu đã lại chìm vào giấc ngủ.

Nhất định là do tắm nước lạnh nên mới bị cảm. Tôi nhớ lại thân nhiệt lạnh lẽo hôm ấy của anh, mãi đến hôm nay mới vỡ lẽ.

Tên này đúng là... Rốt cuộc là ai bảo nếu tôi không về thì sẽ quên tôi đi? Là ai nghĩ tôi không từ mà biệt, thậm chí còn chẳng kịp gọi điện xác nhận đã không quản đường xa, chạy đến hỏi tội tôi?

Tôi cời tóc mái của anh, xót xa trong lòng.

Hình như bị tôi làm phiền hay sao mà ấn đường anh hơi cau lại, sau đó vùi mặt sâu hơn vào trong chăn.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại xa lạ.

Tôi mở mắt ra, đập ngay vào mắt là khuôn mặt bình yên đang ngủ ở cự ly gần của Ma Xuyên. Tôi sửng sốt, định nhích thân trên ra sau một chút thì phát hiện ra mình đang bị ôm chặt. Ma Xuyên dán sát vào tôi từ trên xuống dưới, thậm chí còn nhét một chân vào giữa hai chân tôi, quấn dính lấy tôi.

Tiếng chuông báo thức không làm anh tỉnh, nhưng ngay khi nhận ra tôi có ý định rời đi, anh lập tức cau mày bất mãn, ôm sát tôi vào lòng anh hơn.

Tôi sờ trán anh, hình như nhiệt độ đã hạ xuống một chút. Tôi nắm lấy bàn tay dưới chăn, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ma Xuyên, em ra tắt chuông báo thức, em sẽ quay lại ngay thôi, anh buông ra trước nhé."

Ma Xuyên vùi mặt vào cổ tôi, chẳng biết đã tỉnh chưa mà nghe lời buông tay ra, chân cũng không quấn lấy tôi nữa.

Tôi xuống giường, bước tới chỗ giá treo quần áo, tìm được cái điện thoại vẫn đang kêu leng reng leng reng trong túi áo vest của Ma Xuyên, sau đó tắt chuông đi.

Điện thoại của Ma Xuyên đã cũ lắm rồi, nó vẫn là chiếc mà anh dùng thời đại học, tôi từng đề nghị muốn đổi điện thoại mới cho anh nhưng bị anh từ chối, anh bảo điện thoại cũ vẫn còn dùng được nên sẽ không thay.

Điện thoại không có khóa màn hình, tôi vừa tắt báo thức thì màn hình còn lưu lúc hôm qua Ma Xuyên sử dụng điện thoại nhảy ra.

Tên tôi hiện rõ trên thanh tìm kiếm của trình duyện, ở góc dưới bên phải có hơn năm mươi trang web đang mở.

Phát hiện ra người yêu đang search tên mình, là ai thì chắc cũng sẽ tò mò phát điên lên được nhỉ?

Do dự một hồi, tôi vẫn không cưỡng lại được sự hiếu kì mãnh liệt trong lòng, tôi tự nhủ với mình rằng chỉ xem một chút thôi, xem một chút thôi là được, sau đó nhanh chóng bấm vào năm mươi mấy trang web kia.

Theo thứ tự mở web từ cuối lên đầu — Người yêu cãi nhau thì phải làm sao; kết thúc chiến tranh lạnh như thế nào; Bách Dận ở trình độ nào trong ngành, ân oán giữa nhà thiết kế trang sức và sao nữ; Nước Chảy Rừng Thông của Bách Dận trị giá bao nhiêu tiền; sốc! Không ngờ chiếc vòng cổ cưới mà Bách Dận thiết kế cho thiên kim nhà họ Cốc lại có giá cao đến con số này...

Bách Dận... Bách Dận...

Tất cả đều là về tôi hoặc có liên quan tới tôi.

Lúc này, Ma Xuyên trên chiếc giường lớn phía sau trở mình, gây ra một vài tiếng động. Tôi có tật giật mình, tay run lên, không hiểu sao lại trở về màn hình chính điện thoại.

Một icon vừa quen thuộc vừa xa lạ đập vào mắt — Nhân vật chibi giơ cao một con cá lớn bằng cả hai tay, ở dưới là ba chữ 《Đảo Hỏi Đáp》. Tôi sửng sốt vuốt ve chiếc app kia trong không trung, không khỏi nảy sinh một vài liên tưởng buồn cười, Ma Xuyên... Chắc không phải vì cái này nên mới không đổi điện thoại đấy chứ?

Tôi để điện thoại về chỗ cũ, sau đó quay lại giường, chủ động sáp vào Ma Xuyên.

Anh như một con thú hoang nhạy cảm, vừa có người đến gần cái là mở bừng mắt ra theo bản năng. Anh chỉ mở mắt chứ chưa tỉnh táo hẳn, anh cứ lơ mơ nhìn tôi suốt một hồi lâu, sau đó nghi hoặc gọi: "... Bách Dận à?" Dường như không hiểu vì sao tôi lại ngủ cạnh anh.

"Em đây." Tôi xoa má anh, dịu giọng đáp.

Anh dụi vào tôi như đang xác nhận tính chân thật của tôi. Đợi chắc chắn được tôi không phải ảo giác rồi, anh lại yên tâm ngủ tiếp.

Tôi ở cùng Ma Xuyên suốt buổi sáng, buổi chiều Triệu Lai Đông ở studio gọi điện tới, báo có một hợp đồng khá gấp cần tôi ký, tôi chỉ có thể để lại giấy nhắn trên tủ đầu giường cho Ma Xuyên rồi lái xe đến studio.

Đợi xử lý chồng tài liệu chất đống xong thì đã là hơn bốn giờ chiều, tôi đang chuẩn bị về nhà thì dì Uyển lại gọi tới, dì bảo dì biết mấy hôm nay tôi bận trong bận ngoài vì chuyện của Bách Tề Phong, rất vất vả nên đã hầm riêng canh gà, định mang đến tận nhà cho tôi.

Nhưng ở nhà tôi còn đang giấu Ma Xuyên, tôi sợ hai bên gặp nhau bị sốc nên vội vàng nói: "Hay con tới lấy nhé ạ? Đúng lúc con vừa tan làm, tiện đường ghé vào nhà dì luôn."

"Thế được, dì đỡ phải đi." Dì Uyển nói.

Trên đường hơi tắc, lúc tôi đến tới nhà dì Uyển thì đã là hơn năm giờ. Tôi sợ Ma Xuyên chờ sốt ruột nên gọi điện báo trước cho anh vị trí của mình, thế nhưng không biết có phải do anh vẫn đang ngủ hay không mà mãi không thấy bắt máy trả lời.

Tôi chỉ đành gửi tin nhắn cho anh, báo mình sẽ vẽ muộn một chút.

"Con đợi tí nhé, dì cho thêm ít nấm tùng nhung, phải nấu thêm một lúc." Dì Uyển ở trong phòng bếp nói với tôi.

"Không vội đâu ạ, dì cứ nấu từ từ." Tôi cất điện thoại, cười với dì.

Mấy hôm nay giáo sư Nghiêm đi công tác xa, ở nhà chỉ có một mình dì Uyển. Dì hỏi tôi về chuyện của Bách Tề Phong, tôi kể hết những gì mình biết ra cho dì, dì nghe xong thì hào hứng vô cùng, nói thẳng là báo ứng, Ông trời có mắt các thứ.

Phải báo ứng không thì tôi không biết, dù sao với nhân phẩm của Bách Tề Phong, ông ta gặp chuyện tôi cũng chẳng bất giờ gì.

"Xem ra mẹ con đắc đạo thật rồi, trên trời có linh, nói không chừng duyên số của con cũng sắp đến!" Dì Uyển hớn hở nói.

Dì vừa nói thế, tự dưng tôi lại muốn tâm sự với dì về chuyện của Ma Xuyên.

"Dì Uyển, con có đứa bạn với người yêu nó là một cặp yêu xa, cách đây không lâu hai đứa nó cãi nhau vì một chút chuyện nhỏ..."

Dì Uyển giống như người mẹ thứ hai của tôi, bất kể là kinh nghiệm sống hay cách ứng xử, dì đều vượt trội hơn tôi rất nhiều, hỏi dì những chuyện bản thân nghĩ chưa thông luôn là điều đúng đắn.

Về Hạ Minh Bác, tôi vẫn luôn cho rằng lí do Ma Xuyên nổi giận là vì tôi đã lén liên lạc với Tưởng Bác Thư, nhưng tối hôm đó anh lại bảo tôi vẫn chưa hiểu. Tôi cần người khác chỉ điểm cho một chút để xem rốt cuộc tôi cần hiểu gì.

Sau khi giải thích ngắn gọn sự việc đã xảy ra, tôi hỏi: "Sao người kia lại nổi giận ạ? Mãi mà bạn con nó vẫn chưa nghĩ ra."

Nghe xong, dì Uyển phán ngay: "Là dì dì cũng bực."

Tôi dựa vào cửa phòng bếp, khoanh hai tay trước ngực, nghe vậy thì nhướn mày: "Tại sao ạ?"

"Vì yêu xa." Dì Uyển mở nắp nồi, múc một thìa canh gà vào bát nhỏ, nếm một hụm rồi đáp, "Con biết điều quan trọng nhất giữa người yêu vợ chồng là gì không?"

"Tình cảm?"

Dì Uyển gật đầu, đậy nắp nồi lại rồi đun tiếp ở lửa nhỏ: "Đúng là tình cảm rất quan trọng." Dì quay lại, kéo tôi ngồi vào bàn ăn, "Trước kia chú Nghiêm nhà con thường xuyên đi đây đi đó để nghiên cứu, những vấn đề khác chưa chắc dì đã trả lời được, nhưng trong chuyện này, dì vẫn có quyền lên tiếng."

"Với những cặp đôi bình thường, tình cảm là quan trọng nhất, nhưng với những cặp yêu yêu xa, lòng tin càng quan trọng hơn. Em ở đây đợi anh, còn anh thì chạy khắp nơi ở bên ngoài. Em không biết thế giới bên ngoài ra sao, tất cả phụ thuộc vào việc anh kể cho em. Anh nói gì em cũng tin, em không nghi ngờ anh một cái gì cả."

"Nhưng vào một ngày, tự dưng anh bảo anh có một việc giấu em suốt tận bốn tháng, trong khi đó còn có một người rất tế nhị khác dây vào nữa, dù xuất phát điểm của anh là vì em, nhưng về bản chất anh vẫn làm tổn thương lòng tin em dành cho anh. Em giận không phải vì anh làm đúng hay sai mà là vì anh đã làm tổn hại sự tin tưởng giữa hai chúng ta."

Dì Uyển trả lời tôi với thân phận là người từng trải: "Hôm nay anh giấu em bốn tháng, ngày mai có giấu em nhiều hơn không? Ngày mốt, anh có dứt khoát thay lòng đổi dạ không? Người bình thường không thể đồng cảm sâu sắc với cảm giác băn khoăn sợ hãi này được."

Tôi nửa hiểu nửa không: "Vậy người kia giận, là do con... hành động của bạn con đã làm rạn nứt lòng tin giữa họ ạ?"

Dì Uyển ngó quanh rồi lấy cái cốc sứ từ kệ giá đằng sau xuống.

Chiếc cốc rất đẹp, khuyết điểm duy nhất là trên thân cốc men rạn màu xanh lam có dấu vết của một vết nứt được gắn lại.

"Dì rất thích chiếc cốc này, thích đến nỗi dù nó bị vỡ cũng phải tìm nghệ nhân sửa bằng được." Dì Uyển quay chiếc cốc lại, nói, "Niềm tin giống như chiếc cốc, còn tình cảm thì giống với nước bên trong. Vì vết nứt không lớn, vả lại cũng được sửa rồi nên tình cảm không bị rò rỉ ra ngoài. Nhưng nếu khe nứt quá to, sửa không nổi thì tình cảm sẽ chảy ra ngoài như nước và không quay lại được."

"Người ở lại là người rất không có cảm giác an toàn, cả con và Sơ Văn đều nghĩ giữa lão Nghiêm và dì, lão Nghiêm là người yêu dì nhiều hơn, nhưng đấy là do các con không biết thời trẻ dì đã rơi bao nhiêu nước mắt vì ông ấy."

Nghe dì Uyển nói xong, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc cốc được chắp vá kia, không khỏi hoảng sợ.

May mà giữa tôi và Ma Xuyên chỉ là vấn đề nhỏ, vẫn chưa tới mức không cứu được.

Tôi mang canh gà tình yêu của dì Uyển về đến nhà, vừa đặt cặp l*иg lên bàn, cởϊ áσ khoác ra thì một thân hình cao lớn đã dựa tới từ phía sau.

Ma Xuyên vòng tay ôm eo tôi, áp sát vào tôi không chừa một khe hở nào, giọng hơi căng thẳng: "Em đi đâu thế?"

"Em gọi điện thoại cho anh sao anh không nghe?" Tôi nắm lấy tay anh, thấy thân nhiệt anh lại hạ xuống đôi chút rồi thì cũng yên tâm, "Em đến nhà Nghiêm Sơ Văn, mẹ nó nấu canh gà cho em, bảo em đến lấy."

Anh im lặng một lúc, giọng dịu xuống: "Anh đổ nhiều mồ hồi, đang tắm nên không nghe thấy."

Tôi vỗ nhẹ vào tay anh, ra hiệu cho anh buông ra: "Anh đói không? Em đặt đồ ăn rồi, chắc sắp giao đến."

Anh không động đậy cũng không nói năng gì.

"Ma Xuyên?" Tôi lại vỗ vỗ anh.

Anh thả tay ra nhưng vẫn dán sát vào tôi.

Sau đó, bất kể tôi đi đâu anh cũng đều đi theo, tôi vào bếp lấy bát thì anh đi lấy bát với tôi, tôi vào nhà vệ sinh rửa tay thì anh đi rửa tay với tôi, lố nhất là lúc đồ ăn đến, anh phải ngồi cạnh tôi, bám dính lấy tôi ăn, thế nào cũng không chịu ngồi vào chỗ đối diện.

Ăn uống xong tôi đo nhiệt độ cho anh, 37.8℃, tốt rồi, hạ xuống rất nhiều.

"Em mua thuốc ho cho anh rồi, chắc lát là người ta giao tới, đến thì anh uống một ít nhé, em đi tắm đây." Tôi đứng dậy, Ma Xuyên cũng đứng dậy.

Tôi sửng sốt, thử đi về phía phòng ngủ, phát hiện anh cũng đi về phía phòng ngủ theo.

Tôi buồn cười không thôi, ngoái lại nhìn anh, bảo: "Em chỉ đi tắm thôi, không đi xa đâu."

Anh cụp mắt xuống, chẳng ừ hử gì, nhưng dáng vẻ ấy lại vô cớ khiến tôi liên tưởng đến chú chó con dầm mưa ướt nhẹp lông, tai cụp hết cả xuống, trông thương chết đi được.

Anh đúng là biết cách nắm thóp tôi.

Tôi thầm thở dài, dắt tay anh, lập tức nói: "Rồi rồi rồi, cho anh đi cùng, em cho anh đi cùng được chưa?"

Cuối cùng, anh ngồi trên nắp bồn cầu, theo dõi toàn bộ quá trình tôi tắm.

Tắm xong, thuốc ho cũng được giao tới, tôi đọc hướng dẫn, rót thuốc ra cái cốc nhỏ theo đúng liều lượng rồi đưa cho Ma Xuyên đang ngồi trên sô pha.

Anh húp một hơi hết sạch, sau đó nhăn mày, ngửa đầu nói: "Đắng."

Tôi hơi bất ngờ: "Đắng ư?"

Trước đây bị ho cảm, tôi cũng toàn uống siro Xuyên bối Tỳ bà, rõ ràng là nó ngọt gắt ra chứ có đắng chỗ nào?

"Đắng." Mày anh cau chặt hơn, trong mắt còn dấy lên vẻ bực tức vì tôi không tin anh.

Chắc vị giác của người bệnh không giống nhau.

"Anh đợi nhé." Tôi bước nhanh vào bếp, rót nước ấm, quay người lại thì suýt đâm sầm vào Ma Xuyên đang đứng phía sau.

"Tổ tông ơi, sao anh chẳng gây ra tiếng động gì thế?" Tôi vỗ ngực, bị anh làm giật bắn mình.

Tôi đưa cốc nước cho anh, bảo: "Này, súc miệng đi sẽ hết đắng."

Anh nhìn cốc nước rồi lại nhìn tôi, nét mặt trông vô cùng khó tin: "... Em không cho anh kẹo à?"

Tôi chớp mắt, giờ mới nhận ra là sao anh cứ kêu đắng. Anh bị ốm, người ốm ai cũng có thể được thưởng kẹo.

"Em quên rồi." Trong nháy mắt, anh không còn là chú chó bị mắc mưa nữa mà là chú chó với khay cơm bị nghiền nát.

Đau lòng, tủi thân, bực tức, không dám tin... Đủ loại cảm xúc hội tụ trong mắt anh. Anh ho khan, không quan tâm tôi nữa mà quay người về phòng ngủ một mình.

"Rầm!" Cửa phòng bị đóng sầm lại, tôi giật mình, túm áo khoác trên ghế lên rồi ra khỏi nhà.

Gió lạnh quất vào mặt như dao găm, tôi chạy bước nhỏ xuống cửa hàng tiện lợi dưới tòa, mua một lúc bảy, tám loại kẹo, sau đó lại cuống cuồng chạy vội về.

Cả đi cả về chỉ mất năm phút, về đến nhà, tôi cởϊ áσ khoác ra rồi xông ngay vào phòng ngủ.

Ma Xuyên nằm quay lưng về phía tôi ở trên giường, chẳng biết đã ngủ chưa.

Tôi mở gói kẹo toffe rồi ngồi xuống mép giường: "Tổ tông à, con mua kẹo cho ông rồi đây."

Ban đầu anh vẫn bất động, sau đó ho khục khặc hai tiếng nhưng vẫn không quay đầu.

Hết cách, tôi đành bóc giấy gói kẹo toffee ra, cho kẹo vào miệng mình rồi vặn đầu anh lại, cúi người chuyền kẹo qua.

Trông thái độ của anh cứng nhưng miệng thì lại rất mềm, tôi đẩy viên kẹo vào miệng anh, anh nhận lấy mà không kháng cự chút nào. Tôi định lùi nhưng anh lại trực tiếp luồn lưỡi vào, quý trọng mà khao khát vơ vét lấy nước bọt trong miệng tôi, hệt như người đi trên sa mạc ba ngày ba đêm cuối cùng cũng tìm được rãnh suối nhỏ.

Vị ngọt lan tỏa trong miệng nhau, tôi chống mình phía trên anh, cơ thể nóng dần lên, eo cũng nhũn ra.

Cứ hôn tiếp sẽ không trụ được, anh còn đang sốt nữa...

Tôi ép mình ngồi dậy nhưng tay Ma Xuyên lại đuổi tới như hình với bóng, anh bám lấy gáy tôi, vẫn muốn tiếp tục.

"Em biết mình sai ở đâu rồi." Tôi đành dùng cách khác để đánh lạc hướng anh.

Bàn tay đè sau gáy khựng lại, không buông ra nhưng cũng không dùng thêm lực.

"Em không nên giấu anh đi tìm Hạ Minh Bác." Tôi nói, "Tôi phải hỏi ý anh rồi mới quyết định chứ không phải quyết định trước rồi hỏi ý anh."

Không phải là anh không tò mò về tôi, ngược lại, anh rất tò mò về tôi là đằng khác, nếu không anh đã chẳng tìm tên tôi trên mạng làm gì. Chẳng qua anh đã quen lắng nghe, thậm chí cũng chẳng dám tùy tiện đặt câu hỏi với tôi, anh nghĩ rằng, dù không hỏi, tôi cũng sẽ không giấu diếm anh điều gì.

Thế nên khi phát hiện ra tôi có chuyện giấu anh, đã thế còn giấu tận bốn tháng, anh mới nổi giận như vậy.

"Sau này em sẽ không thế nữa. Em sẽ không giấu anh bất cứ chuyện gì, em thề."

Bàn tay giữ gáy tôi buông ra, ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay đang chống trên mép giường của tôi.

"Anh cũng sai, anh không nên nổi cáu lung tung." Anh vẫn đang ngậm kẹo trong miệng, nói chuyện hơi lúng búng, "Anh sẽ không thế nữa, em đừng giận."

Anh cứng hơn một chút tôi còn đối chọi được với anh, chứ anh nhu mì, tim tôi tưởng chừng như sắp tan ra thế này thì sao mà cáu gắt tiếp với anh được?

Anh xoa tay tôi, khẽ nói: "Anh sẽ sửa, anh sẽ sửa hết..."

Với cha nuôi, anh luôn giữ thái độ quật cường bướng bỉnh, không nhận sai cũng không hối cải, nhưng chỉ cãi nhau với tôi một trận, anh đã bảo anh sẽ sửa đổi tính khí của bản thân.

Tôi trở tay nắm lấy tay anh, tim không chỉ tan ra mà còn đau như sắp chết: "Không cần sửa, anh thế nào em cũng thích, anh không phải sửa đổi gì vì em."

"Anh chỉ cần làm chính mình thôi là được." Tôi cúi xuống, áp trán mình vào trán anh, chóp mũi hơi xót: "Anh chỉ cần làm Ma Xuyên thôi là tốt rồi."