Edit: OhHarry
Beta: Táo
Tôi mang bức ảnh chụp hôm nhận thưởng ở Sơn Nam đi rửa rồi treo lên tường trong văn phòng cùng với huân chương.
Trong ảnh, tôi và Ma Xuyên đứng cạnh nhau, trên tấm huân chương chúng tôi cầm gắn một bông hoa to màu đỏ, anh mặc đồ trắng còn tôi mặc đồ đen, thoạt trông như đang tổ chức một buổi lễ ăn mừng nào đó.
Lần nào vào vào phòng tôi Lâm Vi An cũng nhìn bức ảnh đó, sau vài lần, cuối cùng cô ấy cũng không kiềm được bảo ai không biết chắc sẽ tưởng đây là ảnh cưới của tôi.
Người nói không có ý gì nhưng người nghe thì bận tâm. Ngay chiều hôm đó tôi đã vung tay đặt combo trà chiều ở khách sạn 5 sao cho tất cả mọi người ở studio.
Công ty của Tưởng Bác Thư là công ty dẫn đầu trong ngành, những người được mời tham gia tiệc rượu của họ đều là những khách hàng cao cấp và giới tinh hoa trong xã hội. Tiệc rượu trang trọng như thế mà không có một bộ suit tử tế thì không được.
Do đã quá muộn để đặt may nên tôi chỉ có thể đến thẳng cửa hàng thử đồ.
Suit được may đẹp đủ tiêu chuẩn cũng chỉ có ở mấy brand của Ý. Tôi thử cả buổi chiều, mua được hai bộ, một bộ kiểu lễ phục, một bộ kiểu thoải mái.
Đang quẹt thẻ, tôi bỗng thấy bộ suit lông cừu màu xanh navy trên ma-nơ-canh, SA nói đây là mẫu mới của mùa, cả form lẫn thiết kế đều rất đẹp, hỏi tôi có muốn lấy thêm một bộ không.
Tôi bước tới, sờ chất tay áo của bộ suit, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của Ma Xuyên khi mặc bộ đồ này, tim đập quắn quéo nên báo số đo của Ma Xuyên cho SA, bảo cậu ta gói chung bộ này với hai bộ kia với nhau.
"Vâng vâng anh Bách, lát nữa mấy bộ này sẽ được giao đến nhà cho anh." SA cười tít mắt.
【Mua quần áo cho anh.】Tôi gửi tin nhắn cho Ma Xuyên.
Không như mấy thanh niên cầm điện thoại không buông tay, tần suất Ma Xuyên xem điện thoại không quá cao, mỗi lần gửi tin nhắn cho anh, phải mất một, hai tiếng sau anh mới trả lời lại tôi.
Nhưng lần này khá may, nửa tiếng sau tôi đã nhận được tin nhắn của anh.
【Quần áo gì?】
【Suit.】
【À, anh còn tưởng váy cơ.】
Tôi bật cười, gửi ảnh ma-nơ-canh vừa chụp cho anh.
【Em chưa thấy anh mặc suit bao giờ, lần sau mặc cho em xem đi, anh mặc chắc chắn sẽ rất đẹp.】
【Tốn tiền.】
Chắc do ở bên nhau chưa lâu nên ngay cả khi đã làm chuyện thân mật nhất, anh vẫn chưa thoải mái vô tư hẳn khi ở với tôi.
Từ lâu tôi đã có cảm giác rằng anh sẽ không bao giờ chủ động hỏi về "thông tin cá nhân" của tôi, bao gồm chuyện bạn bè, công việc, quan điểm về cha mẹ vân vân.
Xưa giờ anh vẫn nghe nhiều hơn là hỏi, như thể anh chẳng quá tò mò về bất cứ chuyện gì.
Tuy từ đầu tôi đã biết tính anh như vậy, nhưng với tư cách là người yêu, tôi luôn mong bản thân là người đặc biệt, muốn nhận được đối đãi khác biệt từ anh.
【Không đắt, chỉ mấy trăm thôi.】
Tổng cộng giá của ba bộ quần áo là mười lăm vạn tệ, bộ của Ma Xuyên đắt nhất, giá hơn bảy vạn tệ. Tôi dám chắc nếu tôi nói giá thật cho anh biết, nhất định anh sẽ bắt tôi trả lại đồ.
(*) 15 vạn tệ bằng gần 515 triệu đồng, 7 vạn tệ là 240 triệu đồng.
Tới hôm tổ chức tiệc rượu, tôi đến đón Thẩm Tĩnh đi cùng, cảnh tượng tay khoác tay bước qua cánh cửa nặng trịch được phục vụ kéo ra mang lại cảm giác như đang đi trên thảm đỏ showbiz.
Tiệc rượu áp dụng hình thức buffet món nguội, công ty Thẩm Tĩnh thuê hẳn một sảnh tiệc rộng hoành tráng, trên sân khấu có cả ca sĩ nữ đang hát. Mọi người ăn mặc sang trọng, ăn uống linh đình, trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm dịu cao cấp.
"Phải người kia không?" Thẩm Tĩnh lấy hai ly nước cam từ khay, chia cho tôi rồi nháy mắt ra hiệu về một phía.
Ban nãy ở trên xe, tôi đã kể lại một lượt hoàn cảnh của mẹ con Bạch Trân cho chị ấy nghe. Sự đồng cảm của phụ nữ mạnh hơn, không chỉ phê phán hành động bạc bẽo, thay lòng đổi dạ của gã tồi, chị ấy còn tỏ ra thương cảm cho Bạch Trân rồi càng thấy khổ thân Hạ Nam Diên hơn vì từ nhỏ đã mất bố mẹ.
"Chừng nào mấy thằng tồi chưa chết thì thế giới chưa được yên bình!" Cuối cùng, chị kết luận.
Tôi dõi theo hướng mắt chị, trông thấy một người đàn ông trung niên mặc suit xám đứng cách đây không xa, giống Hạ Quân lúc trẻ đến 7,80%, ông ta cầm ly nước trái cây trên tay, đang vui vẻ trò chuyện với một người khác.
Xem ra ông ta chính là Hạ Minh Bác.
Tôi đang nghĩ xem mình nên tiến lên bắt chuyện như nào cho không bị đường đột thì giọng của Tưởng Bác Thư vang lên từ phía sau: "Tôi còn đang nghĩ xem bao giờ thì hai người đến." Anh ta bước tới chỗ chúng tôi, sau đó hất cằm về phía tôi đang nhìn, "Người kia chính là Hạ Minh Bác, anh giúp em giới thiệu nhé?"
Có anh ta dẫn đường cho thì còn gì bằng, tôi gật đầu nói: "Phiền anh vậy."
Đúng lúc người vừa nói chuyện với Hạ Minh Bác trước đó đã rời đi, Tưởng Bác Thư nắm chuẩn cơ hội cùng tôi tiến đến.
"Ông Hạ, đây là người bạn vô cùng ngưỡng mộ và khâm phục ông mà lần trước tôi nhắc đến." Tưởng Bác Thư niềm nở giới thiệu tôi với Hạ Minh Bác, "Bách Dận, một nhà thiết kế trang sức trẻ."
Tôi đưa tay ra: "Chào thầy Hạ, nghe danh đã lâu."
Hạ Minh Bác nhìn nhanh qua tôi như đang đánh giá xem tôi có đủ tư cách giao du với ông ta hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, lúc này ông ta mới chậm chạp bắt tay tôi: "Chào cậu."
Vì không thể vừa đến đã hỏi ngay ông ta về chuyện của Bạch Trân, thế nên phần lớn cuộc trò chuyện sau đó là những lời xu nịnh, tâng bốc mà Tưởng Bác Thư giành cho Hạ Minh Bác. Anh ta đúng là dân kinh doanh có khác, biết rõ cách làm cho khách vui lòng, mới nịnh vài câu đã khiến Hạ Minh Bác sướиɠ nở ruột nở gan, thậm chí còn chuyển sang gọi tôi là "em Bách".
"Bách Dận, dạo này em đen đi à?" Tưởng Bác Thư bỗng chuyển chủ đề sang tôi.
"Ừ, hai tháng trước tôi ở Sơn Nam." Tôi quan sát biểu cảm của Hạ Minh Bác, "Hai người biết Thố Nham Tung không? Tôi có cậu bạn làm nghiên cứu về phong tục tập quán của tộc Tằng Lộc, tôi đến chơi với cậu ấy."
Hạ Minh Bác ngạc nhiên hỏi: "Thố Nham Tung?"
"Ông Hạ từng nghe đến rồi à?" Tưởng Bác Thư bình tĩnh hỏi.
Hạ Minh Bác gật đầu, vẻ tươi cười trên khuôn mặt vẫn không suy giảm: "Đến rồi, tôi từng đến đó từ rất lâu về trước, chắc gần... hai mươi năm rồi. Phong cảnh ở đó rất đẹp, cả con người cũng thế. Nếu không phải do gia đình giục về cưới thì tôi còn định ở lại thêm một thời gian nữa." Nói đến đây, ông ta thở dài, "Tiếc thật."
Là ông ta, đúng là ông ta rồi!
Tôi siết chặt cái ly trong tay, kiềm nén cơn giận dữ đang sôi trào, nói: "Thầy Hạ tiếc thế, có phải do đã gặp được cô gái xinh đẹp nào ở đó không?"
"Đúng là có một mối. Con gái dân tộc thiểu số, có cảm giác khác lắm." Ngoại hình của Hạ Minh Bác ưa nhìn, nói năng khéo léo, trông rất lịch thiệp, là kiểu người dễ tạo thiện cảm cho người khác. Nhưng khi nói ra câu này, cũng bởi tâm sinh tướng mà trở nên rất đểu giả.
Chỉ trong nháy mắt, hình ảnh Bạch Trân cõng đứa con nhỏ trên lưng sống trong căn nhà tàn tạ, Ma Xuyên bị lão ngôn quan quất đánh, Hạ Nam Diên thuở bé mất mẹ không có chốn nương thân bỗng xen lẫn vào với biểu cảm hả hê tự hào của gã đàn ông trước mắt, xẹt qua tâm trí tôi.
Tôi mím chặt môi, phải tốn rất nhiều sức mới không hất ly nước trong tay vào mặt Hạ Minh Bác.
"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát." Dứt lời, không đợi Hạ Minh Bác phản ứng, tôi đã quay người sải bước rời đi.
Tôi chẳng hề đi vệ sinh gì mà đẩy thẳng cửa trên sân thượng ra, châm một điếu thuốc rồi đi ra chỗ lan can, rít một hơi thật sâu sau đó từ từ nhả khói.
Khói trắng lượn lờ trước mắt, tạo thêm một tấm lọc mơ hồ cho cảnh đèn neon ở phía xa.
"Súc vật." Tôi dựa vào lan can, bộc phát cảm xúc trong lòng.
Hạ Minh Bác tởm đến mức làm tôi phát bệnh, như kiểu nuốt phải sên xong nửa ngày sau vẫn mệt không lấy lại được sức.
Tôi ngậm điếu thuốc, lấy điện thoại ra gọi cho Ma Xuyên để tìm kiếm sự an ủi về mặt tinh thần.
Anh không thích điện thoại phát ra tiếng nên chỉ đặt chế độ rung. Thỉnh thoảng anh không ở trong phòng, tôi không gọi vào di động được nên phải gọi vào máy bàn, nhưng lần này khá may, chuông mới reo hai hồi đã được bắt máy.
"Đang làm gì thế?" Tôi kẹp điều thuốc, chống khuỷu tay trên thành lan can, đón gió đêm ở Hải thành, hỏi chuyện anh – người đang ở Thố Nham Tung xa xôi.
"Vừa kiểm tra bài tập cho Lê Ương xong." Giọng anh lộ ra chút mệt mỏi.
Tôi cười cười: "Lần sau để em đến dạy thằng bé cho. Dù gì em cũng học chung trường với anh, em không tin không dạy được thằng bé."
"Trong lần khảo sát đầu năm này, môn nào nó cũng chỉ loanh quanh ở mức điểm đạt yêu cầu, tất cả luôn." Chỉ nghe giọng thôi mà tôi cũng như thấy được biểu cảm cau mày, vừa chán vừa bất lực của anh.
Tôi không dám nói ra nhưng thật sự tôi rất thích nghe anh phàn nàn về việc dạy con không tốt, nó làm tôi có cảm giác... Chúng tôi thật sự là một gia đình.
Đó là gia đình mơ ước của tôi, một gia đình hoàn hảo mà nằm mơ tôi cũng muốn có.
Nhiệt độ ở Hải thành vào tháng 10 vừa phải, không lạnh cũng không nóng, buổi tối gió thổi mang theo mùi bùn tanh từ sông, chúng tôi nói chuyện tầm nửa tiếng, điện thoại hơi nóng rồi nhưng tôi vẫn chưa muốn đi vào.
"Bách Dận!"
Giọng của Ma Xuyên trong điện thoại bỗng im bặt, tôi sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì thấy Tưởng Bác Thư đang đi về phía mình.
Nghĩ có thể đối phương muốn kể cho tôi chuyện về Hạ Minh Bác, tôi chỉ có thể vội vàng nói với Ma Xuyên: "Bên em có chút chuyện, em cúp trước đây."
Mất một lúc lâu sau, đầu máy bên kia mới vang lên tiếng trả lời: "Ừ."
Vừa cúp điện thoại xong thì Tưởng Bác Thư cũng đến chỗ tôi.
"Thấy mãi em không quay lại nên anh đi tìm em." Tưởng Bác Thư nói, "Hạ Minh Bác là người em muốn tìm à?"
Tôi gật đầu: "Ừ, là ông ta."
Tưởng Bác Thư cũng không mấy ngạc nhiên: "Em vừa đi, anh cũng chỉ nói chuyện với ông ta thêm đôi ba câu. Tuần sau ông ta sẽ ra nước ngoài làm triển lãm, phải sang đến đầu năm sau mới về."
Tôi cau mày: "Đầu năm sau?"
"Chắc qua cuối năm."
(*) Cuối năm ở đây là tính theo lịch âm.
Là kì nghỉ đông.
Thời gian chẳng phải vấn đề gì to tát. Đợi tháng 12 tôi về Bằng Cát bàn chuyện này với Ma Xuyên rồi, thể nào Hạ Nam Diên cũng muốn đến Hải thành vào kì nghỉ đông.
"Lần này cảm ơn anh." Tôi cảm ơn Tưởng Bác Thư lần nữa.
Tưởng Bác Thư nhìn tôi, do dự một chốc rồi vẫn hỏi: "Giờ em... vẫn đang độc thân à?"
Tôi lắc đầu.
Ánh mắt anh ta hiện lên vẻ hiểu rõ: "Quả nhiên là vậy." Quả nhiên là gì, như thế là sao, anh ta không giải thích, "Chúc hai người hạnh phúc." Nói xong, anh ta không nán lại thêm mà rời khỏi sân thượng.
Nghĩ sau này mình sẽ thường xuyên chạy đi chạy lại giữa Sơn Nam với Hải thành, để kịp thời giải quyết công việc bên Hải thành hơn, tôi đã bảo HR tuyển cho mình một trợ lý.
Đối phương sêm sêm tuổi với Tôn Mạn Mạn, là một chàng trai vừa tốt nghiệp đại học tên là Triệu Lai Đông. Tuy chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc cũng như không có nhiều hiểu biết về ngành sản xuất trang sức đá quý, thế nhưng cậu ta được cái chăm chỉ chịu khó, tính cách điềm đạm chắc chắn.
Dự tiệc rượu xong, tôi không ngưng nghỉ mà lập tức đưa Tiểu Triệu ra một vài khu khai thác ở nước ngoài để thu thập đá quý.
Tôi bận bịu suốt đến tháng 11 mới về lại Hải thành, sau đó là đến quá trình thiết kế, in mẫu, bỏ mẫu, in lại mẫu, căn bản hoàn thành xong tác phẩm mang đi đấu giá vào mùa xuân năm sau rồi thì cũng đã sang tháng 12.
Tôi mang theo quà cho Ma Xuyên, xách túi lớn túi nhỏ leo lên trên núi. Vừa leo, tôi vừa nghĩ, vào thời điểm này của năm ngoái là tôi và Ma Xuyên vừa gặp lại nhau, lúc đi còn bảo chắc mình sẽ không quay lại, thế mà chẳng biết năm nay đã về đến lần thứ mấy rồi?
Hồi sáng biết tôi sắp đến nên dù đã tối, Ma Xuyên vẫn để cổng mở cho tôi.
"Nó đánh nhau ư? Thế bây giờ ý họ là... đuổi học nó?"
Vừa bước chân phải vào chính điện, chưa kịp nói gì, tôi đã thấy Ma Xuyên sa sầm mặt mày ngồi ở đằng sau chiếc bàn thấp, một tay anh cầm điện toại, một tay khác đặt trên bàn, đầu ngón tay sốt ruột gõ xuống mặt bàn.
Đuổi học ai?
Tôi rón rén đi tới chỗ anh, nhích tới gần, tính nghe xem người trong điện thoại đang nói gì.
"Tôi biết rồi... Ừm, tôi đến ngay..." Ma Xuyên chú ý sang tôi, cánh tay đang đặt trên bàn vươn qua, ngón cái ấn vào góc hàm tôi, bốn ngón còn lại thì tóm gáy, bóp mạnh.
Thân nhiệt anh trước giờ vốn thấp, tôi run lập cập vì lạnh nhưng lại không nỡ tránh khỏi tiếp xúc thân mật sau hai tháng xa cách này.
Đến khi Ma Xuyên cúp máy, tay của anh cũng đã được nhiệt độ cơ thể tôi sưởi ấm.
"Sao thế?" Tôi loáng thoáng nghe thấy rằng hình như có liên quan đến Hạ Nam Diên.
Ma Xuyên quẳng điện thoại sang một bên: "Kháp Cốt dẫn bạn đi đánh nhau với người ta ở ngoài trường." Anh thu lại bàn tay đang nhéo gáy tôi, day huyệt thái dương bảo: "Đối phương bị thương nặng, vào trường làm ầm ĩ, giờ nhà trường đang định đuổi hai học sinh cầm đầu, một đứa trong đấy là Kháp Cốt."
Tôi hoảng hồn: "Đuổi học Tiểu Diên ư? Nó đâu phải là đứa trẻ thích đánh người bừa bãi, có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không?"
"Anh tính ngày mai sẽ đích thân đến huyện Cam..."
Anh chưa nói xong, tôi đã chen vào: "Em đi cùng anh, em sẽ chở anh đến đó."
Anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Phiền em rồi."