Edit: OhHarry
Beta: Táo
Đúng như lời Ma Xuyên nói, Hạ Nam Diên rất ghét đám công tử ăn chơi người Hải thành. Tuy tôi không phải, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp, thằng bé đã tự động phân loại cho tôi rồi, kể từ đó, dù tôi có thể hiện thế nào thì thằng bé cũng chỉ nghĩ tôi giả vờ giả vị mà thôi.
Cố ý hoặc vô tình, thằng bé bắt đầu ngăn không cho tôi với Ma Xuyên ở chung với nhau. Chỉ cần ban ngày tôi lên đền, thằng bé sẽ viện đủ lí do để nán lại điện chầu không đi. Kể cả bận thì thằng bé cũng sẽ sai Lê Ương đến đây làm kì đà cản mũi.
Có người thứ ba ở cùng, tôi và Ma Xuyên nói chuyện cũng không được tiện, với cả ban ngày thỉnh thoảng lại có tín đồ đến nên sau một tuần, tôi điều chỉnh thời gian đến gặp Ma Xuyên, chuyển sang tối mỗi ngày.
Nhưng thật ra buổi tối cũng có vấn đề.
Ăn cơm xong, để chắc chắn hai đứa trẻ không bất ngờ đến gặp thì cũng đã 8 giờ, mà Ma Xuyên thì không thể ngủ muộn hơn 10 giờ, nếu không anh sẽ buồn ngủ đến mức ngừng suy nghĩ, phản ứng chậm chạp, tương đương với việc mỗi ngày chúng tôi chỉ có hai tiếng ở riêng với nhau.
Dù ở Hải thành có nhiều đôi người yêu, các cặp vợ chồng không nhất thiết phải gặp nhau mỗi ngày, nhưng tôi và Ma Xuyên đã phải xa nhau hai tháng, vất vả lắm mới được đoàn tụ! Nghĩ tới đây, tôi lại thấy ấm ức trong lòng.
Chẳng lẽ trước khi khai giảng vào tháng 9, mọi thứ cứ diễn ra như này? Sau này kì nghỉ đông, nghỉ hè nào cũng đều thế ư??
"Thư kí Nghiêm, bây giờ trẻ con mười sáu, mười bảy tuổi thích gì?" Ăn tối xong, Nghiêm Sơ Văn ra ngoài dắt cho đi dạo, tôi ra ngoài hút thuốc, hai đứa sóng vai tản bộ trong làng.
"Mày hỏi Hạ Nam Diên thích gì chứ gì?" Nghiêm Sơ Văn nói trúng vấn đề.
Tôi ngượng ngập đáp: "Chẳng gì giấu được mày. Thằng bé đó kèm tao chặt quá, nó cứ làm như tao là boss ẩn, không canh một cái là tao lôi cậu nó đến Hải thành bán thận không bằng."
Nghiêm Sơ Văn cười phớ lớ: "Mày cũng chịu thua à. Đúng là hiếm quá ấy nhờ."
Nghe vậy, tôi rít một hơi thuốc, thở dài: "Sông núi sinh tài đời vẫn có, tao đâu còn là tao của thời trẻ, không nổi loạn được như trước."
(*) "Sông núi sinh tài đời vẫn có": trích bài "Luận thi" của Triệu Dực.
Nếu tôi và Hạ Nam Diên bằng tuổi, tôi sẽ chẳng phí lời, chẳng quan tâm nó là cháu ai mà hẹn luôn ra đánh nhau một trận cho xong chuyện. Nhưng tôi đã là người trưởng thành chín chắn rồi, quan trọng nhất thằng bé là cháu ngoại Ma Xuyên, là người thân duy nhất trên đời của Ma Xuyên, chuyện này sẽ khó giải quyết.
"Thật ra Tiểu Diên rất biết điều." Hai Đồng đã vào tư thế, một lúc sau thì bắt đầu ỉa, Nghiêm Sơ Văn trải khăn giấy ra, tiến lên, thành thục nhặt lên rồi bỏ nó vào cái túi nhỏ đem theo người, "Lúc tao mới đến, thằng bé cũng có thái độ rất thù địch với tao. Nhưng lâu dần, thằng bé biết mày không có ý đồ xấu với nó và thật sự muốn tốt cho mọi người, nó sẽ chấp nhận mày thôi."
"Mày muốn nó cười đùa hỉ hả với mày thì không có đâu, dẫu sao tính cách của người ta cũng không phải kiểu đấy, nhưng có thể hy vọng sau này thằng bé sẽ cư xử với mày bằng thái độ bình thường. Người ta có câu 'thành tâm thành ý, vàng đá cũng tan' mà."
Thành tâm thành ý, vàng đá cũng tan?
Tôi ngẫm đi ngẫm lại câu này, vừa đến 8 giờ tối, tôi lập tức đi từ viện nghiên cứu lên chùa.
Tôi vừa lướt điện thoại vừa vào chính điện, ngẩng đầu lên thì thấy Ma Xuyên đang cau mày lật đọc một cuốn sách luyện tập tiếng Anh.
"Anh đọc gì thế?" Tôi kéo đệm hương bồ ngồi xuống cạnh anh, sáp qua nhìn, nét chữ trẻ con, là sách bài tập của Lê Ương.
Ma Xuyên giở từng trang cho đến trang mới nhất, anh nhìn chằm chằm vào đống dấu gạch chéo đỏ chót liên tiếp trên các câu hỏi trắc nghiệm, rơi vào trạng thái im lặng quái dị.
"Lê Ương còn nhỏ, chẳng phải mới vào lớp một thôi ư? Vừa phải học tiếng Hạ vừa phải học tiếng Anh, không bao quát được hết cũng đúng thôi."
Tôi cẩn thận lấy cuốn sách bài tập ra khỏi tay anh, đặt nó sang bên cạnh.
"Tiếng Anh của nó chỉ ngấp nghé đạt yêu cầu, ngữ văn với toán cũng chỉ dậm chân ở mức trung bình." Ma Xuyên day sống mũi, nói bằng giọng của một ông bố già mệt mỏi, "Lớp 1 đã thế này thì lên lớp 2, lớp 3 nó phải làm sao đây?"
Tiếng Anh mà chỉ ngấp nghé đạt yêu cầu thì đúng là hơi báo động thật. Nền tảng tiếng Anh của người Hải thành tương đối vững, dù là sinh viên mỹ thuật nhưng tôi cũng chưa từng pass môn nào ở ngưỡng loanh quanh đạt điểm đậu.
Tôi chưa làm cha và cũng chưa từng tiếp xúc với đứa trẻ nào bằng tuổi Lê Ương, không thấu hiểu được nên chỉ có thể an ủi: "Anh tự thi đỗ Đại học Thủ đô được mà chẳng lẽ lại sợ không dạy ra nổi một sinh viên đại học ư?"
Không nói thì không sao, vừa nói xong cái anh lại càng bực hơn, mày mặt bắt đầu sa sầm: "Bản thân nó chắc cũng chưa nghĩ đến chuyện muốn học đại học đâu. Em biết hôm nay nó nói gì với anh không? Nó nói nó không hiểu tại sao ngôn quan lại phải đọc sách của người Hạ, sau này nó có dùng đến đâu. Nó đâu biết có bao nhiêu người đã phải hao tâm tổn trí để cho chúng được đọc những cuốn sách "vô dụng" này."
Tôi vỗ ngực anh cho anh xuôi giận: "Rồi rồi, đừng giận, trẻ con nói năng ngây thơ khờ dại mà. Anh mau xem quà em chọn cho cháu trai anh đi được không?"
Ma Xuyên nhận điện thoại của tôi: "Em mua quà cho thằng bé à?"
"Chẳng phải anh bảo sau này thằng bé muốn thi vào trường chúng ta ư? Em nghĩ phải cực kì, cực kì cố gắng mới làm được đấy. Tuy thành tích của thằng bé rất tốt, nhưng để chắc chắn tuyệt đối, nó vẫn nên làm hết tất cả các dạng bài tập."
Tôi cho Ma Xuyên xem "thu hoạch" trong giỏi hàng của mình sau hai tiếng, "Bộ này với bộ này được đánh giá khá tốt, chắc chắn thằng bé sẽ làm không ngơi tay."
Tôi nhấn mạnh vào bốn từ cuối.
Ma Xuyên liếc tôi, chỉ nói hai từ: "Không tệ."
Nhận được sự khẳng định của anh, tôi yên tâm hơn hẳn. Tôi liên hệ ngay với cửa hàng để bảo họ gửi ship nhanh nhất tới đây, sau khi nhận được cam kết rằng ba ngày nữa có thể đến nơi, tôi mới hài lòng thoát khỏi app.
Xử lý xong chuyện vặn vãnh thì chỉ còn chính sự.
Tôi đứng dậy khóa kĩ cửa rồi quay lại chỗ Ma Xuyên, quỳ xuống nệm hương bồ, vừa hôn cổ anh, vừa tháo thắt lưng anh.
"Ăn chay một tuần rồi, hôm nay được ăn mặn rồi nhỉ?"
Anh đè thắt lưng của mình lại, không cho tôi động chạm: "Ngày kia anh phải trao giải, em phải nhận giải, không thể tịnh khẩu được."
Series ấn tín Tằng Lộc được ra mắt hồi trước đạt doanh thu rất cao, khoản quyên góp từ thiện đầu tiên đã được chuyển vào quỹ từ thiện Thố Nham Tung trong tháng này, số tiền lên tới tám con số.
(*) 10,000,000 NDT bằng hơn 34 tỉ đồng.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của tôi trong việc xây dựng kinh tế Thố Nham Tung, chính phủ Sơn Nam sẽ trao thưởng riêng cho tôi vào ngày mốt, Ma Xuyên là người được mời đến để trao giải cho tôi cùng các lãnh đạo.
Tôi nghĩ ngợi, đến lúc ấy anh mà không nói chuyện được thì đúng là không ổn thật.
Tôi bực bội cắn mạnh vào thùy tai anh rồi mau chóng buông ra: "Thế anh đưa em mượn mấy quyển kinh đi, em mang về nghiền ngẫm."
Ma Xuyên tu tập phạm hạnh từ nhỏ nên có thể không cảm thấy gì, nhưng chuyện bắt một người vừa khai trai lại phải chuyển sang ăn chay ngay đúng là quá vô nhân đạo.
(*) Khai trai: tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn sau khi hết kỳ ăn chay.
Ăn lá trong bát sẽ chỉ càng nhớ hơn về mùi vị thịt thà mà phải vất vả mới có được. Ma Xuyên cứ bảo tôi có nhiều ham muốn, nhưng rõ ràng là anh quá cấm dục mới phải.
Tôi đứng dậy đi về phía giá sách trong góc, chắc Ma Xuyên hiểu lầm tôi là muốn đi về nên bất ngờ chộp lấy tay tôi từ phía sau.
"Gượm đã..." Tôi nhìn ra vẻ do dự trên gương mặt anh, nhưng cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp, "Vào phòng anh đi."
Giờ này mà vào phòng anh...
Tôi mừng húm, hiểu ý của anh rồi nên kéo anh vào trong phòng.
Ma Xuyên đẩy tôi lên giường rồi chen vào giữa hai chân tôi, anh cầm gấu áo phông đưa lên môi tôi: "Ngậm vào."
Tim tôi đập thình thịch, hô hấp vô thức trở nên gấp gáp. Tôi há miệng, ngoan ngoãn ngậm lấy, hai mắt dán chặt vào anh không xê dịch.
"Anh biết em nhẫn nhịn đến mức khó chịu." Ngón trỏ thon dài của anh lướt chậm rãi từ ngực xuống chỗ phồng lên ở giữa quần, "Nhưng dạo này anh cứ tịnh khẩu mãi nên Kháp Cốt đã hơi nghi."
Tôi bị siết đến mức khó chịu, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn vào tay anh, nhưng anh lại thành thạo quấn vòng như thể đang cố ý trêu ghẹo tôi.
Bỗng nhiên, anh dừng tay lại, ngẩng đầu hỏi: "Anh bón no em nên em ngoan nhé, được không?"
Trước giọng nói gợi cảm trầm thấp của anh, toàn bộ máu trong cơ thể tôi như đổ dồn hết xuống, đến mức chỉ ước có thể đυ.c thủng quần ra rồi thì có gì mà "không được"?
Tôi gật đầu lia lịa, cuối cùng anh cũng nổi lòng từ bi, kéo khóa xuống cho tôi.
Cảm giác không còn bị kiềm chế khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, Ma Xuyên đã cởi "Bất Diệt" trên cổ mình ra, quấn nó vào bộ phận bừng bừng sức sống của tôi.
Kim loại lạnh lẽo chạm vào da thịt, tôi run rẩy mất kiềm soát, muốn hỏi anh định làm gì nhưng vì vạt áo trong miệng nên chẳng thốt ra được tiếng nào.
Ma Xuyên ngoái lại nhìn đồng hồ trên tường, nói: "Còn sớm, chúng ta cứ làm từ từ."
Suýt nữa đêm nay tôi đã bị Ma Xuyên ép khô.
Anh dùng tay đút tôi liên tục xuyên suốt hai tiếng đồng hồ! Phía trước không dùng được nữa thì dùng tiếp phía sau, cuối cùng, tôi gần như bật khóc xin anh dừng lại rồi, anh mới buông tha cho tôi.
Kết cục là tôi ngủ thϊếp đi trên giường anh cả đêm, hơn năm giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy, loạng choạng về viện nghiên cứu.
Tôi không no mà sắp ói ra vì đầy chướng.
Chỉ với lần này, tôi đã có thể sống thanh tâm quả dục ít nhất nửa tháng.
Tới hôm phải đi Sơn Nam nhận thưởng, sáng sớm, Hùng Minh Kiệt – Trưởng phòng Phòng Tổng hợp Cục Tái thiết nông thôn Thố Nham Tung, người vẫn luôn liên hệ với tôi trước đó đã lái xe tới đón tôi và Ma Xuyên.
Đúng như tên gọi, vóc dáng anh ta vô cùng cao to, tuổi tầm bốn mươi, hơi mập, dáng vẻ khi cười làm tôi nhớ đến nhân vật trong phim hoạt hình Disney tôi từng xem hồi còn nhỏ — Ngộ nghĩnh.
"Đây là cháu ngoại ngài à? Trước kia chưa có dịp gặp, tôi nghe người ta bảo cậu bé trông giống ngài lắm, hôm nay gặp rồi thấy đúng là như vậy thật." Hùng Minh Kiệt nhìn cậu thiếu niên ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, nói.
Vốn dĩ ban đầu chỉ có tôi và Ma Xuyên cùng đi Sơn Nam, nhưng Hạ Nam Diên không chịu, cứ muốn xen vào, kiên quyết đòi đi theo.
"Cháu trai giống cậu mà." Tôi nhìn Hạ Nam Diên ngồi ở hàng ghế sau với Ma Xuyên đang trưng ra khuôn mặt lạnh như tiền.
Thằng bé để ý thấy tôi đang nhìn thì liếc sang, tôi cười cười với nó, còn nó thì chỉ coi như không thấy gì mà dời mắt đi chỗ khác.
Tôi ngồi quay lại, lấy điện thoại ra kiểm tra xem mười mấy bộ sách luyện tập kia đang đi tới đâu rồi, thấy có thể đến nơi vào ngày mai, tâm trạng tôi lập tức vui lên.
"Nói chung là vẫn giống mẹ thằng bé hơn." Ma Xuyên nhẹ nhàng nói.
"Cháu nó đang học ở Sơn Nam nhỉ?" Hùng Minh Kiệt hỏi tiếp.
"Vâng, huyện Cam tỉnh Sơn Nam, khai giảng là lên lớp mười một rồi."
"Sau này muốn thi vào trường đại học nào?"
Lần này không đợi Ma Xuyên đáp, Hạ Nam Diên đã kiên định nói luôn: "Đại học Thủ đô ạ, cháu muốn thi vào trường của cậu."
Nghe vậy, Hùng Minh Kiệt bật cười: "Ô? Có ý chí quá nhỉ? Thế cháu đã quyết định được xem là muốn chọn ngành nào, sau khi tốt nghiệp muốn làm gì chưa?"
Hạ Nam Diên trả lời ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi: "Cháu sẽ quay lại đây, giúp đỡ Tần Già phát triển Thố Nham Tung để người ta không khinh thường cháu được nữa, cũng để người Thố Nham Tung không bị người ngoài coi khinh."
Dường như đáp án này đã quẩn quanh ở trong lòng nó cả trăm nghìn lần, thằng bé tuyệt đối không do dự, cũng sẽ tuyệt đối không thay đổi.
9/1/2024