Edit: OhHarry
Beta: Táo
"Cái thằng người dân tộc kia làm như mình hay lắm ý, trông ngứa cả mắt."
Tôi đang định mở cửa buồng nhà vệ sinh ra, nhưng nghe thấy tiếng động ở bên ngoài thì dừng hẳn lại.
"Tại Ngô Nghiên thích cậu ta, khen cậu ta đẹp trai nên mày mới tức chứ gì haha? Cơ mà nghe bảo sau này cậu ta sẽ làm ngôn quan gì đấy, không thể cưới vợ sinh con, chắc Ngô Nghiên chẳng có hy vọng gì đâu, mày yên tâm."
"Xòa!" Tiếng nước chảy ào ào vang lên, người bên ngoài mở vòi nước.
"Ngoài xã hội nhiều thằng bịp đời lấy tiếng mà, ai mà biết nó có tránh xa gái thật không? Có khi nó cũng giống mấy thằng sư giả, ngoài mặt vô dục vô cầu nhưng sau lưng lại rít thuốc hốc rượu cật lực."
"Không chừng không phải phụ nữ thì lại chẳng sao, mày không thấy thầy Trịnh nhiệt tình với nó vãi ra à? Người mẫu tranh sơn dầu cả đống ra thế sao cứ bắt chúng ta vẽ cậu ta?". TruyenHD
"Bê đê hả?" Giọng nam cười xùy khinh thường, "Khoa mình đúng là chọc phải tổ bê đê."
(*) Biến tấu từ câu "chọc tổ ong vò vẽ", gây sự với người lợi hại thì sẽ chuốc lấy tai hoạ.
"Nếu mày chướng mắt gã Tằng Lộc kia thật thì tao có cách..." Một giọng nam khác hạ nhỏ dần xuống, tôi cố dỏng tai lên nghe cho rõ nhưng cuộc nói chuyện giữa hai người đã bị tiếng nước át đi, khó mà chắp ghép được hoàn chỉnh.
"Uầy, thằng chó mày ác vãi!"
Không lâu sau, tiếng nước dần dừng lại, giọng hai người lại rõ ràng hơn.
"Chẳng chết được đâu..."
Tiếng người bên ngoài đi xa, nhà vệ sinh yên tĩnh trở lại.
"Cạch", tôi kéo then, đẩy cửa bước ra, phía trước bồn rửa tay hẹp dài có hai chiếc vòi vẫn đang nhỏ nước. Tôi vặn mở một cái trong số chúng ra rồi dùng xà phòng rửa sạch tay.
Nước bẩn hỗn tạp trộn đủ thứ màu đọng trong bồn rửa bị nước xà phòng cuốn trôi xuống lỗ thoát nước, bổn rửa tay sạch bong trong chớp mắt, không còn sót lại thứ gì.
Lúc đó tôi đã biết Ma Xuyên chính là MK mà mình vẫn luôn tâm niệm. Tuy có thể nói rằng tôi ghét cay ghét đắng khoảng thời gian hẹn hò qua mạng đó, chỉ ước cả đời không phải gặp lại cậu ta, nhưng tôi mà ghét ai thì nhất định sẽ tỏ rõ ra mặt, có ghét cũng ghét một cách quang minh chính đại, không bao giờ giở trò chơi bẩn sau lưng.
Phần lớn người làm nghệ thuật đều thấy mình khác biệt, vừa ẩn dật vừa sáng suốt, người tốt thì rất tốt, người đáng tởm... thì rất kinh tởm.
Tôi đoán hai gã trong nhà vệ sinh kia là sinh viên học chung môn tự chọn tranh sơn dầu với tôi, tôi không biết họ tính làm gì nên gửi tin nhắn cho Nghiêm Sơ Văn, bảo nó nhắc Ma Xuyên dạo này cẩn thận hơn.
【? Sao đấy?】
【Tao vừa vô tình nghe được chuyện có thằng muốn xử cậu ta.】
【Hả??】
Với tư cách là người qua đường chính nghĩa, tôi đã hoàn thành hết nghĩa vụ của mình. Còn Ma Xuyên phản ứng thế nào, chuyện gì xảy ra tiếp theo, đó không phải việc tôi có thể tham gia, tôi cũng không muốn dính líu đến những chuyện không liên quan đến mình.
Một tuần cứ thế trôi qua, lớp tranh sơn dầu vẫn bình lặng, tôi cũng không thấy bên Nghiêm Sơ Văn nói năng gì về chuyện Ma Xuyên bị úp sọt trong ngõ nên cứ tưởng chuyện này thế là xong xuôi, chắc bọn kia chỉ to mõm vậy thôi, nào ngờ chúng nó lại làm thật.
Chuông hết tiết reo lên, thầy Trịnh bảo mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi cầm ca trà to của mình ra khỏi lớp.
Một kỳ, môn tranh sơn dầu tự chọn có 48 tiết dạy, chia làm hai tiết 90 phút lên lớp mỗi tuần, cứ học 45 phút thì sẽ giải lao 10 phút.
Mọi người bắt đầu di chuyển, ngay đến Ma Xuyên trên bục người mẫu cũng đặt cuốn sách đang đọc trên tay xuống, xoa gáy xoay cổ.
"Đi thôi Bách Dận, đi làm điếu thuốc phát nào." Một người bạn quen thân ra hiệu với tôi, chụm hai ngón tay lại làm độc tác hút thuốc.
Tôi đặt cọ xuống, khi đứng dậy lại nhìn Ma Xuyên.
Cậu ta cầm chiếc bình giữ nhiệt ở dưới đất lên, vặn nắp ra đưa lên môi rồi đột nhiên dừng lại, cậu ta giơ nó ra, nhìn chằm chằm vào chiếc bình trong tay một lúc lâu, sau đó lại đặt nó xuống.
"Đi thôi." Tôi dời mắt, đi ra ngoài với mấy đứa bạn cùng lớp mình.
Mãi đến khi chuông vào lớp reo chúng tôi mới quay lại, mấy đứa lề rề đi về lớp, vừa đến cửa sau, cả lũ đã thấy Ma Xuyên lao từ trong ra ngoài. Lớp tranh sơn dầu ở tầng một, phía ngoài lan can hướng ra dải cây xanh. Cậu ta vươn nhoài ra lan can, năm ngón tay cào gãi chỗ yết hầu và xương quai xanh tạo thành từng vết đỏ, cậu ta vừa mửa vừa ho, trông vừa đau khổ vừa chật vật.
Tôi không tự chủ được mà sải bước về phía cậu ta.
Đúng lúc này, thầy Trịnh và mấy người bạn học cũng nháo nhào chạy ra từ trong lớp, lo lắng quây lấy cậu ta.
"Sao thế này?"
"Em không sao chứ Ma Xuyên?"
"Phải sặc không nhỉ? Em thấy cậu ấy uống một hụm nước xong bị này luôn..."
Nước?
Nghĩ đến khả năng ấy, tôi chuyển hướng đi vào trong lớp, trông thấy bình giữ nhiệt nằm rơi dưới sàn, tôi cầm lên nhòm vào trong, sau đó đanh mặt lại, đổ hết đống bên trong ra sàn.
"Ối, cái gì thế này?" Có cô gái hốt hoảng kêu lên.
Rơi ra với nước là một miếng thịt bò sống còn tươm máu. Có lẽ do được ngâm trong nước nóng quá lâu nên bề mặt thịt đã hơi chuyển trắng, nhưng chỉ được chốc lát, thứ máu loãng đỏ tươi đã từ từ tứa ra khỏi miếng thịt.
Ma Xuyên là người kế nhiệm của ngôn quan, từ nhỏ đã không ăn mặn, ngay cả khi đi ăn cùng chúng tôi, trước giờ cậu ta cũng chỉ ăn rau với trứng, nghĩ bằng đầu gối cũng biết miếng thịt này không thể nào là do cậu ta tự thả vào được.
"Ai làm?" Tôi sầm mặt, lia mắt qua từng khuôn mặt trong lớp.
Mọi người nhìn nhau, bầu không khí hơi trì trẹ, nhưng chẳng ai đứng ra nhận.
"Không ai nhận chứ gì?" Tôi cầm nước của mình rồi rút thêm mấy tờ khăn giấy, sau khi bọc lấy miếng thịt dưới đất thì quay người đi ra ngoài.
Cơn mửa sinh ra do cơ thể không chịu nổi cú sốc đã dừng lại, thế nhưng sắc mặt Ma Xuyên vẫn không ổn, đuôi mắt đỏ bừng, môi cũng bợt bạt.
"Thầy, có người vứt thứ này vào trong bình nước của Ma Xuyên ạ." Tôi mở lòng bàn tay ra cho thầy Trịnh xem.
"Đây..." Thầy Trịnh cau mày.
"Cậu còn đi được không? Tôi đưa cậu đi khám." Tôi đưa nước khoáng trong tay cho Ma Xuyên để cậu ta súc miệng, "Khám xong thì chúng ta báo công an."
Loại chuyện này làm to được mà làm nhỏ cũng xong, nhưng phía trường học thường không mong học sinh gây ầm ĩ, thế nên vừa nghe tôi bảo sẽ báo cảnh sát, thầy Trịnh đã vô thức can ngăn ngay.
"Em đừng kích động thế Bách Dận, trò đùa giữa các bạn thôi mà, không nghiêm trọng thế đâu. Em giao cho thầy, thấy sẽ giải thích cho Ma Xuyên, em yên tâm."
"Đùa? Nay nó dám bỏ thịt thì mai nó dám bỏ độc. Chết người thầy có chịu nổi trách nhiệm không?" Tôi chất vấn đối phương.
Đường đường là giáo sư của khoa Nghệ thuật trường Đại học Thủ đô, thầy Trịnh là người đi đâu cũng nhận được sự kính trọng và tâng bốc, tự dưng bị tôi không nể nang gì mà vặc lại như thế, mặt ông biến sắc lúc xanh lúc đỏ, nói năng cũng không còn giữ kẽ.
"Chuyện này liên quan gì đến em, em hóng hớt làm gì? Ma Xuyên, em tới văn phòng với thầy, chúng ta từ từ trao đổi chuyện này."
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Ma Xuyên. Cậu ta chậm rãi uống hết nửa chai nước khoáng, sau đó cụp mắt suy nghĩ thật lâu mà không nói năng gì.
Siết chặt tập khăn giấy trong tay, tôi bị sự im lặng của cậu ta làm cho gắt gỏng không yên, không kìm được mà giục giã.
"Cậu đi không đây? Không đi thì tôi đi."
Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình có lòng tốt đứng ra bảo vệ cậu ta mà cậu ta còn lần chần trước một câu hỏi trắc nghiệm đơn giản như kia, trong lòng vừa cáu vừa sốt ruột nên buông lời cũng chẳng kịp suy nghĩ sâu xa — Sao cậu ta không đi mà tôi lại phải đi? Tôi không học hành hẳn hoi mà lại còn định đi đâu nữa?
Tôi làm dáng như sắp đi, vừa quay người, cổ tay đã bị người đằng sau bắt lấy.
Tôi ngoái lại, Ma Xuyên đưa ra lựa chọn trước mặt mọi người: "Tôi đi với cậu." Cậu ta nói, đoạn dồn thêm lực lên tay.
Cảm giác bực tức bao trùm trong lòng lập tức tiêu tan, tôi nắm ngược lấy tay cậu ta, kéo đi, vừa đi vừa quay lại hống hách nói: "Thầy à, thầy mau thông báo vụ này cho lãnh đạo viện đi, đừng mong chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, bọn em không để yên đâu!"
Tôi vẫn nhớ rõ như in vẻ mặt của thầy Trịnh sau ngần ấy năm. Sau đó, vụ này bị làm ầm hẳn lên, thân phận của Ma Xuyên đặc biệt, muốn làm to thì đúng là có thể làm to thật.
Cuối cùng, trước khi cảnh sát tới tìm, hai tên kia đã không chịu nổi mà "đầu hàng tự thú". Cả hai đều bị ghi lỗi xử phạt, một người trong đó thấy quá nhục khi ở lại trường nên không bao lâu sau đã bảo lưu về nhà.
Lúc đó tôi không kịp suy nghĩ, sau hai đứa lại chia xa, thỉnh thoảng nhớ về quá khứ, tôi vẫn không kìm được mà nghĩ... Cậu ta không nhận ra sự khác thường trong bình nước thật ư? Cậu ta thật sự cần sự bảo vệ của tôi sao?
Có lẽ đúng như hai thằng khốn nạn kia đoán, thực chất Ma Xuyên không hề vô dục vô cầu, siêu phàm thoát tục như vẻ bề ngoài.
Cậu ta cũng có du͙© vọиɠ phàm trần, chẳng qua chỉ giấu giếm quá kĩ mà thôi...
Khi mở mắt tỉnh dậy khỏi cơn mơ, trong lúc hốt hoảng, tôi bỗng không phân biệt được đêm nay là đêm nào, cảm thấy rất mông lung trước khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm.
Một phút sau, kí ức quay lại, tôi nhớ ra mình đang ở nhà dì của Côn Hoành Đồ bên làng Tả Xương, tôi ôm cái trán đau nhức của mình ngồi dậy từ trên giường.
Cửa sổ mở hơi hé, không khí trong lành tràn vào từ bên ngoài, mang theo chút độ ẩm sáng sớm sau cơn mưa.
Không thấy Ma Xuyên trong phòng, tôi nhích ra mép giường, xỏ giầy toan đứng dậy, thế nhưng vì chân mềm nhũn nên lại ngồi phịch xuống.
Tôi cúi đầu, nhìn chằm chặp xuống hạ thân mình, kí ức được đánh thức càng nhiều thì đầu càng đau hơn, tôi rêи ɾỉ.
"Aiss ***..." Lưỡi cũng đau vô cùng!
Hôm qua trên chiếc giường này, tôi và Ma Xuyên đã hôn nhau đến mức không nỡ xa rời, ai mà muốn kết thúc thì người còn lại sẽ quấn lấy tiếp tục. Cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng tôi say quá, chẳng hiểu thế nào mà lại nắm tay Ma Xuyên, dắt anh xuống chỗ bên dưới mình.
Ma Xuyên không chịu, thế là tôi liền cà lên tay anh, dỗ dành hết lần này đến lần khác, bảo anh rằng không sao cả, tất cả đều do tôi ép buộc nên sẽ chẳng ai trách móc anh đâu.
Thật ra uống say đến mức này rồi thì căn bản sẽ chẳng còn cảm giác gì nữa, nhưng chỉ nhìn bàn tay mảnh khảnh chưa vói vào cạp quần kia thôi, đó cũng đã là một nỗi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn đối với não bộ tôi rồi.
Bàn tay này thường ngày chỉ cầm vật thánh, chép kinh văn, tôi có tài đức gì mà bắt thần tử tộc Tằng Lộc làm chuyện này cho mình chứ.
"Ma Xuyên... Ma Xuyên..." Tôi ngồi đó, si dại gọi tên anh, không kiềm được mà dụi đầu vào vai với cổ anh.
Đột nhiên, miệng tôi bị bịt lại. Lòng bàn tay Ma Xuyên vừa ẩm vừa nóng, dưới ánh đèn nhạt nhòa, đôi mắt anh trông thâm u khác thường: "Em ồn quá."
Tôi hít hà, thè lưỡi liếʍ lòng bàn tay anh, vẻ mặt anh lập tức thay đổi.
"Rốt cuộc em học cái biểu cảm dâʍ ɖu͙© này... với ai hả."
Anh chuyển sang bóp hai má tôi, tôi hét lên đau đớn, nhưng lần này không phải vì lưỡi.
Không còn cảm giác cũng phải chia theo mức độ, cấp độ đau đớn đã vượt quá cảm giác tê dại, có say đến mức nào cũng vẫn biết đau.
Tôi không nói nổi nên lời, chỉ đành lấy lòng chạm vào bàn tay đang ở trong quần, xoa bóp cánh tay anh đến khi anh thả lỏng năm ngón tay ra từng chút một. Kí ức sau đó hơi mơ hồ, hình như là tôi quấn quàng lấy anh, dính sát vào anh, ôm chặt lấy anh như thể mình chẳng có xương... Cả hai vần nhau suốt nửa đêm như thế mới lăn ra ngủ.
Rốt cuộc thứ hôm qua tôi uống là rượu vang hay rượu tráng dương thế??! Sao có thể làm thay đổi cả tính cách con người ta như vậy được??
Tôi đang thẫn thờ ngồi trên giường kiểm điểm thì cửa phòng được mở nhẹ ra.
Một tay Ma Xuyên bưng mâm, thấy tôi đã tỉnh, anh trở tay đóng cửa lại, nói: "Đi đánh răng rửa mặt đi rồi qua ăn sáng."
Tôi xỏ giày, hơi ngượng ngùng gãi mặt, đi về phía anh: "Tối qua..."
Anh đặt mâm lên bàn, nghe vậy thì liếc về phía tôi, nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ: "Sao, lại tính nói mình quên nữa à?"
Tôi rùng mình, cuống quýt lắc đầu: "Không không, nhờ hết, nhờ hết mà!"
23/12/2023