Edit: Miên
Beta: Táo
Chẳng trách chính nghĩa luôn là ánh sáng còn bóng tối mãi mãi tượng trưng cho cái ác. Đúng là hoàn cảnh càng tối tăm thì càng dễ khiến con người ta hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức, tùy tiện vứt bỏ một số lề thói văn minh hiện đại.
Như bây giờ đây. Đừng nói là bảy năm trước, cho dù là bảy ngày trước thì tôi cũng không ngờ rằng mình có thể làm ra loại chuyện thế này.
Ma Xuyên không dám cử động nữa: "Bách Dận, cậu buông tôi ra trước đã."
Tôi: "Nhưng tôi sợ."
Tình cảnh lại rơi vào thế bế tắc, nhất thời không có ai lên tiếng.
Một lát sau, Ma Xuyên là người không nhịn được trước: "Vậy cậu đừng ôm eo tôi, như này tôi không đi được."
Dù không muốn buông ra nhưng tôi biết đây không phải là chuyện một sớm một chiều, thấy ổn rồi thì nên tém lại, thế là tôi nới lỏng vòng tay đang xiết chặt trên người cậu ra.
Ma Xuyên chỉnh lại vạt áo bị kéo loạn xạ của mình, xoay người nhìn tôi với vẻ mặt bực bội sau khi bị "sàm sỡ".
"Cậu đợi ở đây, tôi đi lấy đèn pin." Nói xong, cậu toan đi nhưng lại bị tôi nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay.
"Từ từ!" Tay tôi trượt xuống, nắm lấy một góc tay áo của cậu, tôi ra vẻ sợ hãi, "Tôi đi với cậu, ở đây tối quá, đừng bỏ tôi lại một mình."
Cậu im lặng, không kéo tay áo lại cũng chẳng nói năng gì, cứ thế "dắt" tôi đi về phòng.
Ma Xuyên lấy đèn pin siêu sáng ra từ trong ngăn kéo rồi bật công tắc, cả căn phòng sáng bừng lên trong nháy mắt.
"Cái này đỉnh thế." Trong thành phố hiếm khi dùng loại đèn pin này, khen xong, tôi vừa định cầm qua nghiên cứu thử thì chợt nhớ ra "hình tượng" của mình, thế là lại vội vàng lùi ra sau Ma Xuyên.
Ngay sau đó, cái đèn pin kia được đưa cho tôi.
Tôi nhìn đèn rồi lại nhìn Ma Xuyên, dè dặt không nhận lấy.
"Sao lại đưa tôi?"
"Có cái này thì sẽ không tối nữa, cậu cầm rồi tự về đi." Ma Xuyên vừa nói vừa chìa chuôi đèn pin về phía tôi.
"..."
Tôi ấn vào sườn mình, bật ra đủ kiểu rên đau kỳ lạ: "Ui da, chắc vừa nãy cậu đυ.ng vào làm tôi bị thương rồi, shhh giờ tôi đau đến mức không thẳng nổi lưng lên, không tự đi được đâu."
Tôi hơi khom người, tay còn lại vẫn không quên nắm chặt tay áo Ma Xuyên.
Cậu lấy lại đèn pin, nhìn tôi một lát rồi đáp: "Vậy cậu chờ ở đây, tôi nhờ người đưa cậu đi bệnh viện."
Thấy cậu định đi gọi điện thoại, tôi nghiến chặt răng, nắm lấy cổ tay cậu qua lớp vải áo, kéo cậu lại: "Không nghiêm trọng như thế, cậu dìu tôi, đưa tôi về là được."
"Đưa cậu về?" Cậu dừng mắt trên bàn tay đang bị tôi nắm lấy, ngoài miệng hỏi nhưng cơ thể lại không có dấu hiệu từ chối.
"Không thì..." Tôi liếʍ hàm trên, nhỏ giọng đề nghị, "Tôi không về cũng được."
Ánh mắt sắc như dao của cậu bắn qua chỗ tôi nom nguy hiểm lạ thường, trông như thể nếu tôi còn nói năng lung tung nữa là cậu sẽ khua gậy đuổi tôi ra ngay khỏi đền.
Tôi vội cười nói: "Tôi đùa thôi."
Khóa cửa điện xong, cuối cùng Ma Xuyên vẫn chọn cách tự mình đưa tôi về viện nghiên cứu.
Bằng Cát về tối vốn đã chẳng có đèn đuốc gì, mất điện xong thì lại càng tối tăm hơn nữa, may mà đèn pin siêu sáng của Ma Xuyên giống như cái đèn pha mini, vừa chiếu xuống là toàn bộ bậc thang sáng bừng lên, ước chừng có thể chiếu ra xa tận mấy trăm mét.
Ánh sáng mạnh thế này, tôi không nhắc đến chuyện sợ bóng tối được nên chỉ có thể chuyển sang chủ đề khác.
"'Chiếc Lông Vũ Của Thần' mà hồi trước tôi bảo sẽ tặng cậu, cậu không tò mò vì sao tự dưng tôi lại không tặng nữa à?" Tôi liếc chuỗi hạt trên ngực cậu, lại là chuỗi ngọc bích kia, có vẻ cậu rất thích nó, tôi thấy cậu đeo mấy lần rồi.
Nếu "Chiếc Lông Vũ Của Thần" còn ở đây, chắc hẳn lúc này nó đang được đeo trên người của Ma Xuyên.
"Đồ của cậu mà, cậu có quyền tặng cho bất cứ ai, cũng có quyền không tặng." Ma Xuyên nhìn xuống chân, không phản ứng quá mạnh với chủ đề này.
Được thiên vị thì chẳng có gì phải sợ. Trước đây tôi nghĩ cậu không thích tôi hoặc không thích tôi đến vậy nên mới không để tâm đến quà tôi tặng. Bây giờ tôi đã chắc chắn cậu quan tâm tôi nhiều đến mức có thể tạm thời quên đi thân phận ngôn quan của mình, vậy lời giải thích duy nhất cho chuyện này chính là — Cậu không nghĩ "Chiếc Lông Vũ Của Thần" là do tôi thiết kế riêng cho cậu mà chỉ cho rằng nó là món đồ nhỏ mà tôi tiện tay tặng cậu ấy.
"Tôi không muốn tặng cho người khác, tôi chỉ muốn tặng cho cậu thôi. Nó bị người đại diện cũ của tôi bán lén cho con gái của một doanh nhân giàu có. Vì chuyện này mà tôi với cô ta cãi nhau một trận to rồi tan rã trong không vui, cô ta lấy đi gần hết người của studio, còn bắt tôi trả một số tiền lớn để mua lại cổ phần." Tôi dừng lại, ra vẻ đáng thương, "Bây giờ tôi chẳng còn gì cả."
Không còn Royal Blue Sapphire, không còn Jedi Spinel, Chrysoberyl mắt mèo cũng không, tủ đá quý của tôi bây giờ đã trống rỗng, còn sạch sẽ hơn cả bát ăn của Hai Đồng.
À, không đúng, vẫn còn sót lại một viên, cuối cùng tôi vẫn không nỡ bán viên Spinel đỏ 50 carat kia đi.
Đèn pin lặng lẽ chiếu sáng con đường phía trước, Ma Xuyên nói với giọng điệu ghét bỏ: "Người Hạ các cậu còn gạt cả chính người mình à?"
Tuy đã tiếp xúc với văn hóa của người Hạ nhiều năm, thế nhưng Ma Xuyên vẫn luôn ở trong tháp ngà chứ chưa từng ra ngoài va chạm xã hội. Sau khi trở thành Tần Già, mặt tối mà cậu nhìn thấy phần lớn là sự mù quáng do lạc hậu mang lại, chứ với thân phận của cậu thì không thể tiếp xúc với sự hèn hạ và bạc bẽo trong nhân tính thực sự, mà ở đây cũng chẳng tồn tại những thứ như vậy.
"Chứ sao, chuyên gia đâm sau lưng người mình." Tôi tiếp tục kể khổ, "Tôi với cô ta quen nhau từ hồi ở nước ngoài, tình nghĩa bao nhiêu năm như vậy, tôi coi cô ta là bạn mà cô ta lại coi tôi là thằng ngu."
Cậu như đang suy tư gì đó, một lúc sau mới nói: "Cậu còn trẻ, vẫn có thể kiếm lại được tiền."
"Nhưng 'Chiếc Lông Vũ Của Thần' đã không còn nữa, không thể lấy lại được, mà kể cả có lấy lại được thì nó cũng không còn xứng với cậu nữa."
Đồ tặng cho cậu là độc nhất vô nhị, không ai được phép chạm vào. Bị người khác đeo rồi thì dù là tác phẩm yêu thích của tôi, nó cũng chẳng còn hợp với cậu nữa.
Ma Xuyên phớt lờ, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, dường như không nghe thấy tôi đang nói gì, mãi đến khi tôi gọi tên vài lần cậu mới bừng tỉnh.
"Cậu vừa nói gì cơ?"
Tôi làm lơ sự mất tập trung của cậu, cười đáp: "Tôi nói là thôi thì cứ ghi nợ lại cho tôi, miễn là tôi còn sống thì sẽ có tác phẩm mới, sau này bù lại cho cậu."
Cậu dừng bước, im lặng nhìn tôi thật lâu, sau đó lên tiếng: "Nếu Sơ Văn mất tích, tôi cũng sẽ làm vậy, cậu không cần cảm thấy như đang mắc nợ tôi gì cả."
Tôi ngớ ra: "Tôi..."
Cậu nhìn lướt qua phần ngực và bụng của tôi, rút cánh tay đang dìu tôi lại, vẫn tiếp tục bước xuống: "Chắc cậu tự đi được rồi nhỉ."
Nơi được đèn pin chiếu đến thì sáng choang, còn nơi không được chiếu đến thì càng ngày càng tối tăm. Trước khi bị bóng tối nuốt chửng, tôi vội vàng sải nhanh mấy bước để đuổi kịp Ma Xuyên, sốt ruột giải thích: "Ý tôi không phải vậy, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không bao giờ chùn bước hay mông lung nữa, cậu không tin tôi sao?"
Ma Xuyên không trả lời nhưng sự im lặng của cậu đã nói lên tất cả — Cậu không tin tôi.
Sau đó, dù tôi có nói gì thì cậu cũng chỉ nghe chứ không trả lời, cứ như đã block tôi rồi vậy.
Tới khi về đến cổng viện nghiên cứu, cậu mới lên tiếng lại: "Tới rồi, cậu vào đi."
Cậu xoay người định đi, tôi thoáng do dự, cuối cùng vẫn tiến lên kéo tay cậu lại. Lần này, tôi không nắm qua tay áo nữa mà trực tiếp nắm lấy bàn tay trống trơn của cậu.
"Tôi biết là rất khó để khiến cậu tin tôi ngay lập tức, nhưng không sao, ngày tháng còn dài, tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy."
Ngón cái tôi vuốt ve mu bàn tay dưới lòng bàn tay, mặc dù trên mặt Ma Xuyên không có biểu cảm gì, nhưng mỗi đốt ngón trên tay cậu đều cứng đờ, hệt như một con thú hoang sau khi rơi vào bẫy của thợ săn thì không còn dễ dàng tin tưởng con người nữa.
"Ai đó?" Đột nhiên, trên tầng vang lên tiếng mở cửa, Nghiêm Sơ Văn bị chói bởi sức xuyên thấu tuyệt vời của đèn pin siêu sáng.
Ma Xuyên nhân cơ hội này rút tay về, cậu hoảng hốt quay lưng, bước nhanh về phía đền thần, thậm chí còn quên cả chào Nghiêm Sơ Văn.
"Không có gì, là tao về đây." Tôi giơ tay ra hiệu cho Nghiêm Sơ Văn ở tầng hai.
Tôi thu tầm mắt lại, đẩy cổng đi vào.
Đúng như lời đã nói với Ma Xuyên, ngày tháng còn dài, tôi chưa từng nghĩ việc cắm sừng Sơn thần lại đơn giản đến vậy, giờ mới ngày đầu tiên, tiếp tục phấn đấu thôi.
Mấy ngày sau, hôm nào tôi cũng lên đền tìm việc gì đó để làm, hỏi bí quyết chăm lan hoặc ngẫu nhiên hỏi ý nghĩa của một câu nào đó trong kinh Phật, thậm chí còn hỏi sở thích của hai đứa nhóc Lê Ương và Hạ Nam Diên.
Tôi nghĩ, thể nào về sau mình và Ma Xuyên cũng ở bên nhau, tính ra hai đứa nhóc này cũng là con trai và cháu trai mình rồi, quan tâm chúng nhiều hơn cũng là chuyện nên làm. Kỳ nghỉ hè sắp đến rồi, nếu tôi có thể nhanh chóng giành được sự công nhận của chúng, biết đâu hai đứa sẽ nói đỡ cho tôi trước mặt Ma Xuyên.
"Lê Ương với Kháp Cốt ư?" Ma Xuyên dừng bút, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
"Tò mò."
Ngày nào tôi cũng đến, mặc dù cậu chẳng vui vẻ gì nhưng cũng chưa từng đuổi tôi đi. Thế nên tôi đoán, dù không nói ra nhưng thâm tâm cậu vẫn bằng lòng cho tôi cơ hội để chứng tỏ bản thân.
"Lê Ương ngoan ngoãn, giờ đang ở độ tuổi ham chơi nhất, những thứ mấy cậu bé thích, nó đều thích. Kháp Cốt..." Ma Xuyên dừng lại một cách kì cục, "Tốt nhất là cậu đừng xuất hiện trước mặt nó."
Tôi nhướn mày: "Tại sao?"
Ma Xuyên hạ bút mạnh mẽ, đầu bút mượt mà: "Nó ghét người Hạ, nhất là mấy tên ăn chơi người Hải thành... giống cậu."
Mấy chữ cuối cùng kia, chẳng biết có phải ảo giác hay không mà tôi luôn thấy mỗi chữ được thốt ra đều vô cùng lạnh lẽo.
Tôi đã sớm có suy nghĩ minh oan cho bản thân, nhân cơ hội này liền nói với Ma Xuyên: "Không, cậu nói thế là rất phiến diện, cùng lắm tôi chỉ là công tử Hải Thành thôi, sao lại nói là "ăn chơi" được? Chẳng lẽ người tộc Tầng Lộc hẹn hò từ hai người trở lên đều là dân chơi Thố Nham Tung hết à? Hơn nữa..." Có dân chơi nào gần 30 tuổi đầu mà đến giờ vẫn còn là trai tân không?
"Ừ?" Ma Xuyên không đợi được câu tiếp theo, hơi ngước mắt lên.
"... Không có gì." Mặt tôi hơi nóng, chung quỹ vẫn không nói ra lời mất mặt như vậy được, tôi nhìn sang chỗ khác, "Tóm lại tôi chẳng chơi bời lăng nhăng tí nào cả."
Trong điện thoáng yên tĩnh, gió nhẹ lướt qua, mùi mực vấn vít từng đợt quanh chóp mũi, tôi hít một hơi thật sâu, tâm trạng bình thản vui vẻ một cách hiếm có trong suốt mấy tháng qua.
Cứ ở mãi bên cậu thế này, có vẻ cũng không tệ...
Tôi vừa nghĩ vậy thì tiếng hô lỗ mãng của Niết Bằng vọng vào từ ngoài điện: "Tần Già!"
Cây bút của Ma Xuyên run lên, nguệch ra một vết mực dài trên giấy Tuyên Thành. Cậu đặt bút xuống, cầm tờ kinh văn sắp viết xong kia lên nhìn thật kỹ, sau đó vò nát từng chút một trong tay với vẻ mặt vô cảm.
"Chuyện gì thế?" Cậu vứt tờ giấy lộn đi, treo lên mặt nụ cười ôn hòa.
Niết Bằng khựng bước: "Ô, cậu em cũng ở đây à." Anh chào tôi, hơi khom mình nói với Ma Xuyên, "Trưởng làng Tả Xương đang chờ ngài ở bên ngoài, muốn nhờ ngài sang kiểm tra nho giúp."
"Chờ nhé, để tôi thay quần áo." Ma Xuyên đứng dậy đi vào phòng.
"Nho?" Thấy Ma Xuyên đứng dậy, tôi cũng đứng dậy theo.
"Nho làm rượu vang." Niết Bằng nói.
Hồi trước tôi nghe Nghiêm Sơ Văn kể, một trong những loại cây công nghiệp của Thố Nham Tung hình như có cả nho.
"Tần Già còn chúc phúc cho cả nho nữa ư?" Cũng đâu thể trách suy nghĩ đầu tiên của tôi lại là thế này, việc Ma Xuyên thường làm nhất đúng là chúc phúc cho vạn vật ở Thố Nham Tung còn gì.
"Không." Niết Bằng phì cười, "Ngài ấy hướng dẫn kỹ thuật, mấy việc như phòng trị sâu bệnh, phun thuốc khoa học, cắt tỉa cành các thứ. Tần Già chuyên nghiệp lắm, đến cả trưởng ban ban đảm bảo cây công nghiệp của Thố Nham Tung bọn anh cũng phải nể."
Hóa ra là hướng dẫn kỹ thuật, chẳng trách hồi đại học cậu ấy lại chọn môn《Kĩ thuật làm giàu từ cây trồng》, ra là muốn áp dụng kiến thức đã học vào thực tế.
Tôi chỉ vào mình: "Em đi cùng được không?"
Niết Bằng không thèm nghĩ ngợi gật đầu cái rụp: "Được chứ, chuyện này có gì đâu mà không được."
Anh khoác vai tôi, dẫn tôi ra làm quen với Lôi Lãng, trưởng làng của làng Tả Xương đang ở ngoài cửa, xong xuôi còn dặn đối phương lái xe chậm lại, bảo tôi là người Hạ bị mất tích trên núi tuyết kia, xương sườn bị gãy vẫn chưa lành hẳn.
Lôi Lãng nhiệt tình bắt tay tôi: "Hân hạnh hân hạnh, đã nghe qua đại danh của cậu."
"Chào anh chào anh." Tôi mỉm cười ngượng ngùng.
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, đừng bảo cả cái Thố Nham Tung này đều biết tôi rồi nhé?
Không lâu sau, Ma Xuyên đã đi ra, bộ đồ ngôn quan của cậu quá long trọng cũng quá nặng nề nên cậu vào phòng thay sang quần áo người Hạ. Áo len cổ thấp màu đen, quần xám phối với bốt cổ ngắn, vừa nhẹ vừa không sợ bẩn.
Tả Xương cách Bằng Cát hơn 20 cây số, không hẳn xa, nhưng đường núi quanh co ngoằn ngoèo, Lôi Lãng lái chậm nên mất cả tiếng mới đến nơi. Nửa sau chặng đường, tôi gần như ngủ gục, đến nơi Ma Xuyên lay tôi dậy, đầu tôi vẫn còn lơ mơ. Mơ mơ màng màng xuống xe, tôi chưa kịp nhìn rõ khung cảnh trước mắt thì đã bị một thứ gì đó đập mạnh vào, lưng tôi nện thẳng vào xe, bả vai đau ê ẩm.
"Anh à, sao anh cũng đến đây thế?" Côn Hoành Đồ siết chặt nắm đấm, cười tươi đến độ để lộ ra nguyên một hàm răng trăng nhởn.
Tôi xoa bả vai, cảm giác xương sườn mình cũng đau theo: "Cái thằng này... quên tôi vẫn là người đang bị thương à?"
Hình như cậu ta quên thật, mặt biến sắc, vội xoa vai cho tôi: "Xin lỗi anh, em quên mất, anh không sao chứ?"
"Không sao..." Tôi hất tay cậu ta ra, đang định hỏi tại sao cậu ta lại ở đây thì phía sau bỗng vang lên tiếng gõ kính.
Tôi ngoái lại nhìn, thấy Ma Xuyên ở trong xe đang lạnh lùng chỉ vào chỗ tay nắm cửa, im lặng làm khẩu hình.
"Tránh ra."
Tôi vô thức né sang một bên rồi nhìn sang phía bên kia xe, hóa ra đã bị tường chặn.
Cửa xe bị đẩy mạnh ra, Ma Xuyên duỗi chân dài bước xuống xe, lúc đóng cửa, hình như tôi thấy cả chiếc xe rung lên.
Cậu đi lướt qua tôi với Côn Hoành Đồ, thậm chí còn chẳng thèm liếc tôi một cái, sau đó khách khí trò chuyện mấy câu với những người ra đón rồi cùng đi vào vườn nho.
"Hôm nay tâm trạng Tần Già không tốt à?" Côn Hoành Đồ nhìn theo bóng lưng Ma Xuyên lo lắng hỏi.
Tôi bực bội đẩy cậu ta ra: "Cậu tránh xa tôi ra!"
23/12/2023