Lời Mị Hoặc

Chương 23: "Không ngờ lại tệ đến mức này."

Edit: OhHarry

Minh Trác và tôi không giống nhau, tuy cả hai đều là nam và cùng là người đồng tính, thế nhưng anh ta và tôi hoàn toàn khác nhau.

Anh ta là kiểu gay thích đội tóc giả và make up, đôi khi còn mặc đồ nữ để đi bar. Tôi từng đến hộp đêm với anh ta một lần, dưới ánh đèn ngũ sắc mờ ảo, Minh Trác mặc váy ngắn, đeo ngực giả, uốn éo cơ thể theo điệu nhạc như con rắn khiến tôi vừa sốc, vừa thấy mới lạ.

Hóa ra đồng tính không phải chỉ có một kiểu, hóa ra có những gay không thích phụ nữ nhưng lại có thể thích đàn ông mặc đồ phụ nữ, thậm chí họ còn chia gay thành các loài vật khác nhau dựa theo vóc dáng cơ thể, sau đó quản lý họ theo từng nhóm riêng.

Minh Trác túm tay tôi, mặc kệ tất cả mà kéo tôi vào thế giới chân chính thuộc về đồng tính nam. Anh ta cho tôi mở mang kiến thức về một số linh hồn thú vị, cũng cho tôi nhận thức được sự thối nát, hỗn loạn trong giới này.

Bắc thị vào tháng mười không lạnh cũng không nóng, thời tiết ấm vừa, là mùa rất thích hợp để đi du lịch.

Giảng viên phụ trách bộ môn sinh tồn ngoài hoang dã họ Lưu, thời trẻ từng đi lính, thành thạo nhiều kĩ năng sinh tồn, bao gồm nhưng không giới hạn trong tay không nhóm lửa, xuống sông bắt cá, dựng lều, nhận biết thời tiết...

Đảm bảo an toàn cho sinh viên là vấn đề ưu tiên hàng đầu khi đi thực hành sinh tồn ngoài hoang dã. Một mình thầy Lưu không thể take care cho quá nhiều người, thế nên mỗi lần thầy chỉ đưa lần lượt khoảng hai mươi sinh viên đi thực tiễn.

Lần đi thực tiễn đầu tiên có cả tôi và Ma Xuyên.

Hôm đó, chúng tôi vừa hoàn thành xong chặng đường đi bộ, dựng lều cũng như nhóm lửa dài bốn tiếng đồng hồ, thầy Lưu cho chúng tôi nửa tiếng nghỉ ngơi chỉnh đốn, tôi hối hả chui tót vào lều, nằm phịch xuống, chỉ thấy đau nhức toàn thân.

Nằm nửa tiếng vẫn không ngủ được, tôi quyết định lấy điện thoại ra, mở trò chơi mà Triệu Thần Nguyên cài cho lên nghiên cứu.

Trò chơi này có tên là "Đảo Hỏi Đáp", tuy mới chỉ là phiên bản thử nghiệm, thế nhưng cả cơ chế lẫn giao diện của nó đều hoàn thiện đến mức khiến người ta không khỏi ngạc nhiên, không nghĩ đây lại là sản phẩm do mấy cậu sinh viên đại học làm ra.

(*) Đảo Hỏi Đáp là game hoàn toàn có thật.

Cơ mà trò chơi này... đúng là giống như Triệu Thần Nguyên làm ra.

"Đảo Hỏi Đáp" được chia thành hai phần chính, phần một là chế độ PK, có thể chọn mode solo, 2v2 và 3v3. Game khác là phá trụ và "ăn gà", người sống sót cuối cùng là người chiến thắng, quy tắc trong game là mỗi người được cho ba mươi câu hỏi, ai ghi được nhiều điểm nhất trong thời gian quy định sẽ giành chiến thắng.

(*) Ăn gà: winner winner chicken dinner.

Chủ đề câu hỏi rộng khiến tôi thường xuyên đơ ra dù mới chỉ xa kì thi đại học hai năm.

Sau khi thắng PK có thể thăng hạng, thu được điểm tích lũy tương ứng cần thiết để đổi lấy đạo cụ trong phần game thứ hai.

Thông qua lối vào "vườn nhà tôi" ở trang chủ, người chơi có thể tiến vào hòn đảo thuộc về riêng mình và xây dựng mọi thứ trên đảo theo sở thích cá nhân, xây càng hoành tráng càng thu hút được nhiều khách du lịch, càng kiếm được nhiều tiền. Mà tiền thì có thể dùng để đổi lấy các loại đạo cụ khác nhau khi chơi PK, tạo thành một vòng tròn khép kín hoàn hảo.

Lúc mới chơi, hòn đảo của tôi chỉ là một nơi hoang vắng, trống trải, thậm chí còn không có ao cá. Tôi điều khiển nhân vật chibi được đặt tên là "Tên Rất Khó Đọc" chạy lăng xăng trên bãi biển, tính nhặt ít rác biển bán lấy tiền.

Lúc này, Minh Trác gọi điện tới hỏi tôi đang làm gì, anh ta than mình chán, muốn rủ tôi đến chơi cùng.

Vì anh ta trông quá giống con gái, thế nên khi đứng trước mặt anh ta, tôi khó mà nói ra lời từ chối được, nhưng trên điện thoại thì khác, giọng anh ta có nhỏ nhẹ đến mấy tôi cũng chẳng dao động.

"Không rảnh, đang học."

"Học? Em học ở đâu?"

"Trên núi." Tôi giải thích ngắn gọn cho anh ta về chuyến đi thực tiễn sinh tồn ngoài hoang dã.

"Vừa mệt vừa bẩn, sao em lại chọn môn này cơ chứ." Anh ta phàn nàn, chẳng biết nghĩ gì mà tự dưng chuyển chủ để, hỏi còn những ai đi cùng tôi nữa.

Tôi trả lời mấy cái tên, cuối cùng dừng lại rồi nói tiếp: "Cả bạn cùng phòng của cậu Nghiêm cũng ở đây."

Minh Trác "à" một tiếng: "Cái cậu người Tằng Lộc cao kều kia ư?"

"Ừ..." Đang nói chuyện điện thoại thì lều bị vén lên, Ma Xuyên khom người, không nhìn tôi mà trực tiếp chui vào.

Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, chắc do làm việc thấy nóng nên xắn ống tay áo lên khuỷu tay, để lộ ra hai cẳng tay với đường cơ săn chắc.

Vừa vào lều, cậu ta đã lấy chai nước khoáng trong cặp mình ra nốc mấy hớp, uống xong cũng không nói năng gì mà ngồi im tại chỗ một lát, sau đó nằm xuống.

"...Anh đến gặp em nhé? Chắc môn này của các em không hạn chế dự giờ đâu nhỉ?"

Chân Ma Xuyên duỗi thẳng cạnh tôi, tôi liếc qua, tuy không phục lắm nhưng tôi vẫn phải thừa nhận một điều rằng chân cậu ta thật sự rất dài, mấy phân cao hơn tôi chắc dồn hết vào chân rồi.

"Bách Dận?"

Tôi áp điện thoại vào sát tai hơn, trả lời: "Tùy, anh muốn đến thì đến. Chút nữa tôi gửi định vị cho anh, anh bắt xe đến đó rồi đi bộ vào tầm mười phút."

Lúc chia lều, tôi không nghĩ dù có đến cả mười thằng con trai thì thầy vẫn có thể phân tôi và Ma Xuyên vào chung một nhóm. Nhưng sau khi chia lều xong, thầy giáo hỏi có vấn đề gì không thì Ma Xuyên không đứng ra phản đối.

Cậu ta chịu được mà tôi không chịu được thì chứng tỏ tôi sợ cậu ta. Vì vậy, tôi đứng trong đám đông, dù rất ghét nhưng vẫn phải mỉm cười lắc đầu, bảo với thầy Lưu rằng sự sắp xếp của thầy không có bất kì vấn đề gì.

Sau khi cúp điện thoại, tôi gửi định vị cho Minh Trác rồi chuyển về màn hình game, vừa định bấm thì tôi nghe tiếng có người gọi mình ở ngoài lều.

Tôi đặt điện thoại xuống, bò tới cửa, thò đầu ra: "Sao thế ạ?"

Hóa ra là chúng tôi chỉ tự vác gạo đến trong đợt hoạt động dã ngoại thực tiễn lần này, thức ăn, đồ uống thì thầy Lưu đã đặt trước với hộ nông dân trong núi, cần cử mấy nam sinh đi lấy.

"Thầy ơi, em vừa mới nghỉ mà." Tôi miễn cưỡng đi ra.

Thầy Lưu: "Em nhìn lại mình đi, không toát tí mồ hôi nào như thế mà coi được à? Nhanh lên, đừng than thở nữa, đi với mấy bạn đi."

Tôi lê bước theo kịp nhóm bạn, đến khi xách thức ăn về, Ma Xuyên đang đứng ngoài lều ngó nghiêng bốn phía, trong tay cầm điện thoại của tôi.

Thấy tôi về, cậu ta tiến thẳng tới, đưa điện thoại cho tôi: "Có điện thoại này, gọi nhiều lắm."

Tôi cau mày, đặt chiếc túi trong tay xuống, nhận lấy điện thoại từ tay cậu ta để xem ai gọi, quả nhiên là Minh Triết.

"Sao?" Tôi bước sang một bên, bắt máy.

Minh Trác cười hì hì bảo tự dưng có đứa bạn cần anh ta giúp chuyển nhà, bây giờ anh ta không đi được, chỉ có thể đến vào buổi tối, dặn tôi không cần chờ anh ta.

Tôi thấy đầu máy bên phía anh ta khá ồn, có cả giọng nam lẫn giọng nữ, rõ ràng là đang chơi ở bên ngoài, nhưng tôi cũng chẳng tính toán so đo, bảo anh ta mình biết rồi rồi cúp máy.

Đến tối, thầy Lưu tổ chức cho mọi người trò chuyện đêm khuya bên đống lửa, khi một cậu bạn đang kể chuyện tâm linh mình từng trải qua thì Minh Trác đến.

Anh ta chen vào, ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa nghe vừa ghé vào tai tôi nũng nịu: "Sợ quá đi mất, tối anh không dám về một mình đâu."

Mùi nước hoa nồng nặc trên người anh ta khiến mũi tôi khó chịu, tôi hơi nhích người, kéo dài khoảng cách với anh ta, uống một hụm bia rồi đáp: "Anh muốn ở qua đêm cũng ổn, nhưng không tắm rửa được với cả phải ở lều ba người."

Anh ta bĩu môi: "Ba người? Còn ai nữa?"

Tôi nhìn Ma Xuyên đang nói chuyện với thầy Lưu ở phía đối diện, gằn ra từng chữ: "Người Tằng Lộc."

"Ma Xuyên ư?" Anh ta sửng sốt, tròng mắt phản chiếu ánh lửa bập bùng, cười nói: "Thế chắc cậu ta không ngại đâu."

Hơn mười giờ, một phần lớp đã về lều nghỉ ngơi, nhưng đa số mọi người vẫn ngồi bên lửa trại, vừa uống rượu vừa chuyện trò với nhau. Minh Trác kéo tay áo tôi, bảo mình muốn đi tiểu, hỏi tôi muốn đi cùng không.

Lúc nói chuyện, thỉnh thoảng anh ta lại liếc về phía bụi cây tối đen thui ở đằng xa, khóe mắt đuôi mày mang theo vẻ quyến rũ mơ màng.

Tôi cũng đâu phải thằng ngốc, anh ta hỏi tôi có muốn đi vệ sinh cùng không, đương nhiên tôi không cho rằng anh ta chỉ muốn đi tiểu cạnh tôi.

"Không có hứng." Tôi lắc cái lon trong tay, đáp.

"Được rồi..." Anh ta thất vọng ra mặt, thả tay ra rồi dậm mạnh chân bỏ đi.

Tôi nhận ra, hình như cả Babyface lẫn Minh Trác đều không hiểu từ "thử" của tôi có nghĩa là gì.

Thử là thử, thử xem có thể nảy sinh tình cảm không, thử xem có hợp nhau không, có cần thiết yêu nhau không... Mà quan hệ thể xác thì phải thử xong, thấy không có vấn đề gì mới xem xét được.

Minh Trác từng nói thẳng hoặc ám chỉ nhiều lần với tôi rằng, kể cả khi không có tình cảm sâu đậm thì vẫn có thể làʍ t̠ìиɦ trước rồi tính sau được, cứ làm đi rồi khắc có tình cảm, điều này khiến tôi thật sự nghi ngờ về mục đích của anh ta khi hẹn hò với tôi.

Dù người ngoài cứ truyền tai nhau rằng tôi là dân chơi, tính cách cũng chó, nhưng bất kể là ở trong một mối quan hệ nào, tôi cũng luôn giữ thái độ nghiêm túc. Tôi muốn nghiêm túc thích họ, cũng nghiêm túc cố gắng để trở thành một người bạn trai lí tưởng.

Thế nên khi phát hiện ra thời gian Minh Trác rời đi đã lâu hơn bình thường, tôi mới có thể xuất phát từ sự lo lắng, đứng dậy đi tìm anh ta.

Gió mát thổi vào mặt, khơi dậy tính cồn trong người, khiến cơ thể trở nên nóng rẫy. Tôi dẫm lên cành lá khô, tìm theo hướng Minh Trác rời đi, cuối cùng nghe thấy tiếng người nói chuyện loáng thoáng ở nơi gần suối.

"Chẳng phải anh là... người yêu của Bách Dận ư?"

Ma Xuyên?

Nghe thấy tên mình, tôi không hấp tấp lên tiếng mà thả nhẹ bước chân, rón rén đến gần nơi phát ra tiếng.

Ngoài bìa rừng, Ma Xuyên đứng giữa dòng suối trong vắt bằng hai chân trần, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt khiến da dẻ cậu ta ánh lên một màu trắng lạnh. Có lẽ do trước đó cậu ta đang đánh răng rửa mặt, thế nên hàng khuy xưa nay chưa bao giờ cởi cuối cùng cũng được nới mở hai cúc, cổ áo phanh thẳng xuống dưới xương quai xanh.

Mà vào giờ phút này, Minh Trác đã biến mất tăm mất hút khi đi vệ sinh kia lại đang quỳ gối trên bờ một cách vô cùng nịnh nọt, bò từng bước xuống suối như một con chó.

"Cậu ta ư, cậu ta chỉ được mỗi cái ngoại hình, chứ nào giống ngài..." Anh ta lội nước, bò đến bên chân Ma Xuyên, mặt cọ nhẹ vào đùi đối phương, "Tần Già, thần tiên... ngài thương tôi với, tôi không cần nhiều, để tôi liếʍ ngài, hôn ngài, vuốt ve ngài thôi..."

Tôi vịn vào thân cây, mắt mở trừng trừng không dám tin, trong thoáng chốc, thậm chí tôi còn hoài nghi không biết có phải do mình uống phải rượu giả nên bị ảo giác không.

"Tôi vẫn chưa phải Tần Già." Ma Xuyên nhìn anh ta, bình tĩnh tuyên bố.

Minh Trác bật cười: "Chẳng phải thế càng tốt ư? Trước khi trở thành Tần Già, ngài có thể thử nhiều chuyện vui hơn. Nếu không thích đàn ông, ngài có thể coi tôi là phụ nữ."

Tôi biết đàn ông có thể rất tệ, nhưng không ngờ lại có thể tệ đến mức này.

Tôi bị vả một cú mạnh, vô thức tiến lên trước một bước, gây ra chút tiếng động. Minh Trác đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, da^ʍ trùng lên não nên hoàn toàn không phát giác ra, nhưng Ma Xuyên thì lập tức lia mắt về phía tôi.

Cặp mắt quắc sáng chuẩn xác bắt được tôi, cậu ta phát hiện ra tôi rồi. Chán ghét, khinh miệt, và thương hại, tôi thấy được một vài cảm xúc trong mắt cậu ta, nhưng tôi không biết là nó nhắm vào mình, vào Minh Trác hay là vào cả hai chúng tôi.

Tôi ngưng thở, nhìn thẳng vào cậu ta, máu dồn lên não, hơi nóng lan ra khắp mặt, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ của cậu ta khiến tôi càng lúc càng thấy khó chịu trong tình huống quái dị này.

Trông cậu ta như đang nói, mày thấy chưa, tao không trách nhầm mày đúng không, đám bê đê chúng mày đúng là kinh tởm.

Móng tay găm vào thân cây, nhất thời tôi không phân biệt rõ được Minh Trác và Ma Xuyên, ai mới là người khiến mình điên hơn.

"Tôi không thích phụ nữ, cũng không thích đàn ông, càng không có hứng với thứ đã bị người ta dùng nát." Ánh mắt kia lướt qua mặt tôi rồi lại hướng xuống Minh Trác ở bên chân. Khi thốt ra lời nói cay nghiệt như vậy, biểu cảm trên gương mặt Ma Xuyên thậm chí còn mang theo nét cười.

"Đừng nói thế mà." Minh Trác ngẩng mặt lên, bàn tay ướt rườn rượt leo lên ống quần của Ma Xuyên, lưỡi thè như rắn, không cam lòng bỏ cuộc, "Có rất ít người từng dùng miệng của tôi, ngài có thể thử xem, thật đấy, miệng của tôi sướиɠ lắm..."

Thấy tay anh ta sắp chạm vào háng Ma Xuyên, cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi nữa, tôi vịn thân cây, lao xộc ra, đạp vào sườn anh ta khiến anh ta ngã nhào xuống suối.

"Mày n*ng *** đủ chưa? Sao đéo đái một vũng rồi soi lại mình đi, người ta là ai mà nhìn trúng được mày?" Nói rồi tôi nhìn về phía Ma Xuyên, cười lạnh hỏi, "Đúng không, thần tử đại nhân?"

26/10/2023