Điền Hồng nói với Thời Chi, "Em đi ngủ trưa đi, bảo tồn thể lực một chút, chờ buổi chiều xem chúng ta lại đi thu hoạch cải trắng.”
Phần tự giới thiệu đã xong, cũng đã nói sơ lược tình hình cho Thời Chi nắm, tất cả mọi người trở lại lầu trên nghỉ ngơi, Thời Chi không rời đi, suy nghĩ một chút rồi hỏi nhân viên tổ tiết mục.
"Chỗ câu cá ở đâu, có cần câu không nhỉ?"
……
Truyền hình trực tiếp vẫn mở, tự nhiên có người thấy được hành động của Thời Chi.
Sao vậy, Thời Chi định đi câu cá sao?
“Muốn thể hiện bản thân một chút à, quả nhiên là có tâm cơ.”
"Cũng không cần phải đưa ra kết luận vô tội vạ như vậy chứ... Trước mắt xem biểu hiện của Thời Chi cũng không có vấn đề gì, muốn đi câu cá cũng bị bêu thành chuyện xấu sao?"
Cần câu và thùng nước tổ tiết mục đã chuẩn bị xong, nơi câu cá cũng cách chỗ ở không xa, Thời Chi tìm được cần câu và thùng nước, đang muốn ra cửa thì nghe được tiếng người xuống cầu thang.
Ninh Gia Trì từ trên cầu thang đi xuống, cầm ly nước trong tay, thoạt nhìn là định xuống lầu lấy nước.
Lúc trước anh và Thời Chi không trao đổi nhiều, Thời Chi cũng không định nói gì với anh, nhưng ánh mắt Ninh Gia Trì dừng ở cần câu trong tay cô, chủ động mở miệng.
“Muốn đi câu cá sao?”
“Ừ.”
“Không dễ đâu nhé, ở đây cá không thèm cắn câu. Bọn họ câu hai ngày, sức chiến đấu đã hoàn toàn biến mất.”
Thời Chi thu lại dây câu, "Dù sao tôi cũng muốn thử xem.”
Nói xong câu đó, đoạn giao lưu này xem như kết thúc, Thời Chi rời khỏi phòng nhỏ, Ninh Gia Trì cau mày nhìn bóng lưng cô dần dần biến mất.
Lấy nước xong Ninh Gia Trì trở lại lầu hai, ở góc hành lang không có camera theo dõi đυ.ng phải Hùng Bảo Khiết, Hùng Bảo Khiết tháo tai nghe xuống hỏi, "Thời Chi đi câu cá sao?"
Cô ấy vừa nghe được đoạn hội thoại khi nãy.
“Đây không phải là tiêu hao thể lực vô ích sao?”
Ninh Gia Trì đối mặt với lời mỉa mai của Hùng Bảo Khiết, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, "Em quản người khác làm gì?”
Hùng Bảo Khiết giận mà không dám nói gì, danh tiếng của Ninh Gia Trì lớn hơn cô không đáng nói, cô biết anh ta thật sự có gia thế.
……
Khi đến hồ cá, người xung quanh rất ít, chỉ có mấy đứa trẻ đang chơi đùa.
Đứa bé nhìn thấy nhân viên ghi hình khiêng máy móc đi qua, tốp năm tốp ba chạy đi, chỉ có một cậu bé ngồi xổm cách đó không xa, quan sát cô.
“Này, cô có phải là nữ minh tinh tới quay chương trình giải trí?”
Thời Chi bị tiểu tử này chọc tới, vừa vỗ phủi bụi bặm trên tảng đá ngồi xuống, vừa gật đầu.
“Đúng vậy.”
Cậu bé: "Vậy chị không câu được cá đâu, chị tiết kiệm sức lực đi, mấy hôm trước mấy người lớn ở đây đã lâu, ngay cả một con cá cũng không câu được!"
Thời Chi bị cậu bé trêu.
Cô cũng không giận, chỉ liếc cậu bé một cái, "Vậy nhóc cứ chờ xem đi.”
Kênh chat trong phòng truyền hình trực tiếp hiện lên những tràng cười.
“A ha ha ha, hiện trường lật xe cỡ lớn, trẻ con sẽ không nói láo đâu nhỉ.”
“Muốn thưởng cho thằng bé này, biết nói thì nói nhiều một chút!”
“Thời Chi có sở thích câu cá, đã là sở thích rồi thì có không câu được cá thì cũng xem như trải nghiệm thôi.”
Anti-fan của Thời Chi đã nghe tin chạy tới, hiện tại kênh chat đã tề tựu đông đủ hội nhóm anti Thời Chi.
"Ha ha ha, còn nói cái gì mà sở thích câu cá, tôi nói Thời Chi cho tới bây giờ chưa từng câu qua một lần nào đó, nhìn cái tư thế cầm cần câu đã thấy không đúng, nếu Thời Chi có thể câu được cá lên, thì tôi sẽ vừa trồng cây chuối vừa ăn mì bằng lỗ mũi.........."
Vừa bình luận xong, cần câu đã động.
Khán giả:????
“Không thể nào?”
Cách màn hình khán giả đều không tự chủ được ngừng thở, chỉ thấy hồ nước tạo nên một làn gợn sóng, Thời Chi bình thản thu dây, một con cá mập mạp bị kéo ra khỏi mặt nước, da cá sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời.
Chưa đầy năm phút, Thời Chi đã câu được con cá đầu tiên.