Thời Chi không nhận ra ai, cũng không có ý định đáp lời, nữ nghệ sĩ bên cạnh lại không nhịn được, nghiêng mặt qua.
“Cậu chỉ mặc cái này thôi à?”
Thời Chi đưa mặt qua nhìn đáp lễ đối phương một cái giống như không hiểu cô ta đang cười nhạo cô, rồi lại ngẩng đầu nhìn trời.
Hmm
“Tuyết rơi rồi.”
Cô trần thuật.
Thời Chi vừa nói xong, hoa tuyết giống như lông ngỗng được gió đẩy nhè nhè, chậm rãi rơi xuống.
Thời Chi nhìn đối phương đang diện bộ váy mỏng tang khoe cánh tay thon thả và cặp chân nõn nà, thân thiết ân cần thăm hỏi.
“Cậu chỉ mặc cái này thôi à?”
“Không lạnh sao?”
Bỗng một trận gió thổi đến, cộng hưởng với tuyết trắng khiến khung cảnh chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh chứ đừng nói là....
“Tôi khô......”
Nữ nghệ sĩ rùng mình vừa định đáp lời, trải nghiệm được cái gì gọi là lạnh thấu tim gan.
Thời Chi tươi cười thuần lương: “Tôi thì không, hắc hắc...”
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đây nhất định là kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà?
Nữ nghệ sĩ vốn còn muốn cười nhạo Thời Chi làm sao cũng không nghĩ tới Thời Chi cư nhiên đem nguyên văn lời của cô trả lại cho cô.
Tuyết lớn này, gió này, làm sao có thể không lạnh, lạnh đến nổi da gà của cô cũng muốn nổi lên, đương nhiên nữ nghệ sĩ vẫn phải mạnh miệng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Trong từ điển của nữ minh tinh xinh đẹp sao lại có thể xuất hiện hai chữ “sợ lạnh” chứ.
"Tôi đương nhiên không......."
Lại một trận cuồng phong.
“...lạnh." Nữ nghệ sĩ cứng rắn kết thúc.
Mẹ kiếp, thời tiết quái quỷ gì thế này!
Nữ nghệ sĩ bị lạnh đến hàm răng đánh vào nhau, phát ra âm thanh lộp cộp lộp cộp, Thời Chi cũng nhịn không được trừng mắt nhìn, trong lòng run sợ, đồng thời quấn lấy áo lông của mình.
Thật tốt, may mà cô thông minh mặc ấm, nếu không mặc kệ mặc lễ phục hay là khoác rèm cửa sổ, đều phải có kết cục này.
Áo long Thời Chi mặc là nhãn hiệu nổi tiếng chuyên làm áo lông ở nước ngoài, nhìn bình thường không có gì lạ nhưng hiệu quả giữ ấm rất tốt, cô lại mặc áo dài, cũng đủ để bao bọc cả người mình lại, ấm áp như là ôm một lò sưởi nhỏ.
Cuối cùng Thời Chi nhìn mặt nữ nghệ sĩ nhẹ giọng khuyên nhủ, "Nếu cười quá mệt mỏi, thì đừng cười nữa, nghỉ ngơi một chút."
Vẫn là Thời Chi ngại nói thẳng đối phương cười trông rất quỷ dị.
Rõ ràng là cười, lại cực kỳ giống vẻ mặt thống khổ.
Nữ nghệ sĩ đau khổ mang mặt nạ cười, cười còn khó coi hơn khóc.
Không phải như vậy, cô cũng muốn gỡ khuôn mặt tươi cười xuống, nhưng mặt bị đông cứng, hai ngày trước vừa mới tiêm axit hydrouric, cơ mặt cơ bản đã có chút mất khống chế.
Nữ nghệ sĩ nhìn khuôn mặt của Thời Chi đỏ bừng, cuối cùng đem ánh mắt khát vọng dừng lại trên áo lông Thời Chi.
Trước đó không lâu cô còn cười nhạo Thời Chi mặc áo lông đi thảm đỏ quả thực là điên rồi, hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ - -
Áo lông này mặc, khẳng định rất ấm áp nhỉ?
……
Không chỉ một mình nữ nghệ sĩ thèm muốn chiếc áo lông, sau khi những bông tuyết rơi xuống, những ngôi sao còn lại ở hiện trường cũng không chịu nổi.
Lần này ban tổ chức không chỉ sắp xếp đi thảm đỏ ở bên ngoài, buổi lễ cũng ở bên ngoài, toàn bộ sự kiện bố trí hùng vĩ lại mộng ảo, xem thông qua truyền hình trực tiếp thì không có chỗ nào để chê.
Nếu bỏ qua đây là mùa đông, nếu không có tuyết rơi.
Trời đổ tuyết lớn, gió lạnh thấu xương, nam minh tinh một thân âu phục giày da còn có thể khá hơn một chút, nữ minh tinh phần lớn đều mặc váy, đẹp thì đẹp nhưng hoàn toàn không có một chút hiệu quả chống lạnh, thiếu chút nữa bị đông lạnh như đá.
Là một nữ minh tinh đương nhiên phải mặc kệ bốn mùa, thời trang phang thời tiết, mọi người đối với mình đều có một chút tàn nhẫn, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, dù sao người chung quanh đều giống nhau, bị lạnh không chỉ có một mình cô, tâm lý còn có thể có an ủi.
Nhưng lần này có một chuyện ngoài ý muốn, Thời Chi không mặc lễ phục, quang minh chính đại khoác áo lông!
Các nữ minh tinh tâm tình hơi sụp đổ.