Nhà họ Giản đời bố của cô có ba anh em, bố cô đứng thứ ba, đến đời của cô, anh chị họ cộng thêm cô tổng cộng có năm người, cô đứng thứ năm, nhỏ nhất.
Thế là lúc này, phu nhân Dương Tâm Lan dùng nhũ danh của cô trách mắng cô không chút nể nang.
“Giản Tiểu Ngũ! Con cũng thật là hết sức tưởng tượng! Kêu con mặc váy giống như lấy cái mạng chó của con vậy! Bộ trang phục tomboy này của con giống hình dạng gì chứ? Mẹ nói cho con biết, bà nội của thằng nhóc đó và bà ngoại của con là bạn thân, chuyện của hai đứa con đã được quyết định khi còn nhỏ, đứa trẻ kia mệnh sát, con đây đức hạnh tomboy, dù sao cũng không ai thèm, chi bằng từ cậu ta, áp chế số mệnh.
Nghe nói đứa trẻ đó cũng tuấn tú lịch sự…”
Mẹ ở bên cạnh nói luyên thuyên, Giản Linh vào tai trái ra tai phải, ánh mắt đang đánh giá kiến trúc của tiệm trà, trong đầu đang nhanh chóng vạch ra đường chạy trốn ổn thoả nhất.[1][1]
Tiệm trà Thiện Thủy, lầu ba.
Nghiêng mình bên khung cửa sổ trong gian phòng trang nhã, một người phụ nữ mang khí chất dịu dàng, nhìn thấy Dương Tâm Lan và Giản Linh đi lên, bèn đứng lên, cười nói: “Giản phu nhân, chỗ này!”
Mắt Dương Tâm Lan chợt sáng lên, kéo Giản Linh rồi cười tiếp lời: “Âu phu nhân, rất hân hạnh được gặp.”
“Cháu chào bác gái.” Giản Linh lịch sự cười nhẹ: “Cháu là Giản Linh ạ.”
Điều đáng nói chính là vị này là mẹ ruột của Âu Tuấn, bà Dịch Vân Duệ.
Ánh mắt ôn hòa xen lẫn vui sướиɠ của Dịch Vân Duệ đánh giá Giản Linh, cười nói: “Cháu chính là con bé năm nhà lão Giản à, thật là xinh đẹp.”
“Xinh đẹp gì chứ, còn chưa ra dáng con gái…” Dương Tâm Lan cười nói, rồi hỏi: “Sao không thấy cháu nhà chị đâu?”
“Nó ấy à, vừa đi toilet rồi.
Chúng ta ngồi xuống trước đã.” Dịch Vân Duệ cười tủm tìm chìa tay ra mời.
Giản Linh cũng ngồi không yên, vừa hay chính chủ không ở đây, quả thực là cơ hội tốt để chuồn đi, cô lễ phép nói: “Cháu cũng phải vào toilet một lát.
Bác gái, thứ lỗi cho cháu không tiếp chuyện được.”
“Không sao không sao, mau đi đi.” Dịch Vân Duệ ôn hòa cười nói.
Giản Linh như trút được gánh nặng trốn về phía toilet.
Nhìn thấy cửa sổ toilet, Giản Linh nhếch một bên khóe môi.
“Trời cũng giúp mình.”
Cô xoa tay, nhanh nhẹn nhảy ra khỏi cửa sổ, linh hoạt như mèo, độ cao ba tầng lầu, cô không chút sợ hãi.
Vịn theo ống nước ngoài tường, động tác thuần thục không mảy may lộn xộn trèo xuống, đến lúc độ cao còn một tầng lầu, Giản Linh lập tức nhún người nhảy xuống, lúc tiếp đất khẽ gập đầu gối ổn định trọng tâm, sau khi tiếp đất vững vàng, lúc đứng lên, Giản Linh lập tức ngẩn người.
Người con trai thân hình cao lớn đứng trước mắt, khoác trên mình chiếc sơ mi, tay áo kéo tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc, vì thế không khó nhìn ra đường nét cơ bắp trên vòm ngực và cánh tay anh, rắn chắc dẻo dai mà không cục mịch, thật đúng là dáng người mà tất cả đàn ông đều ao ước.
Cực kỳ anh tuấn, để mái tóc rất ngắn, kiểu tóc thế này, dung mạo chỉ cần kém đi một chút xíu là đã không đỡ nổi.
Mà anh lại hoàn toàn cân được một cách hoàn mỹ, lộ rõ anh khí hơn người.
thế nhưng, chỉ dựa vào khuôn mặt này của Âu Tuấn, cảm thấy chẳng có kiểu tóc nào mà anh không cân được…
Môi Âu Tuấn đang ngậm điếu thuốc chưa châm lửa.
Lúc này anh cũng nhìn Giản Linh chằm chằm không hề chớp mắt.
Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, có người phụ nữ lại men theo đường đi từ lầu ba xuống dưới này giống anh, nói như lẽ thường, nào có người phụ nữ nào trèo ống nước từ tầng ba xuống cơ chứ?.