Tiêu Hi lấy tấm bảng gỗ đã khắc chữ Tiêu Gia dựng trước cửa, ở dưới có dán tờ giấy ghi một người tối đa mua 2 cái. Bánh thường 2 đồng 1 cái, bánh thịt 3 đồng 1 cái.
Một vài người đã đứng chờ thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi, nghe giải thích đành chấp nhận chỉ được mua 2 cái. Ai có người nhờ mua lúc quay về phổ biến quy tắc sau vậy.
Tất cả đều tập trung vào loại bánh mới, hóa ra bánh này còn có thể ăn cùng thịt nữa sao. Mọi người đứng chờ đều dán mắt vào cái chảo to hình thù kì lạ đang tỏa ra mùi thơm bá đạo. Có vẻ đúng là có mùi thịt thơm, hình như còn có thêm hương vị gì nữa thì phải.
Hàng người đầu tiên chỉ có 2 người mua bánh thịt còn lại đều trung thành với đậu xanh. Hình như sau khi mua bánh đi qua bên cạnh đứng lại ăn đã trở thành thói quen của nhiều người, bây giờ họ lại tụ thành nhóm cùng ăn. Chỉ có một số người bận rộn không có thời gian là cầm theo vừa đi vừa ăn.
Trong đây chỉ có đôi nam nữ hôm qua đến đầu tiên là mua mỗi người một cái bánh mặn để thử. Cả hai người hình như đều mê ăn uống nên sáng nào cũng phải đến sớm không lượt đầu thì ít nhất là lượt thứ hai.
Cô gái thổi vỏ bánh bên ngoài, hơi cắn một chút đã phải hé nhỏ miệng thổi thổi cho bớt phỏng. Nóng quá. Đỡ rồi mới từ từ cảm nhận được vị, rồi lại tròn mắt nhìn nhân bên trong ngạc nhiên thốt ra.
“Thiên. Ngon quá.”
Những người khác đứng bên cạnh thấy vậy nhìn qua , đến khi nhìn vào bánh nhân thịt đều hối hận muốn đập đầu vào cổng nhà trước mặt.
Nhân bên trong rất nhiều, có màu trắng của hành, vàng của cà rốt, mềm mịn của miến, giòn của mộc nhĩ và xanh của hành lá. Thịt mềm mịn hòa quyện ẩm ướt tạo lên mùi thơm nức mũi. Trời ơi nhìn ngon quá đi mất.
Chàng trai ăn xong hết rồi vẫn còn luyến tiếc mùi vị vừa rồi, liếʍ môi tiếc nuối sao không mua cả 2 cái nhân thịt.
“Bánh nhân thịt này là bánh ngon nhất tại hạ được ăn. Vỏ bánh giòn kết hợp với nhân rau củ tươi mới và mềm mịn từ thịt tạo nên hương vị tuyệt vời. Bánh bao ngon chưa bằng một góc của nó. Chỉ tiếc hết lượt mua nếu không thì mua 5 cái mới đủ ăn.”
Những người xung quanh nghe vậy nuốt nước miếng, vị huynh đài này ít ra huynh còn được nếm một cái rồi đừng tham lam như vậy có được không. Chúng tôi mới là người đáng thương đó. Mặc dù nhân đậu xanh cũng rất ngon nhưng ngửi mùi thịt thơm quyến rũ như thế này thì ai mà chịu nổi nữa.
Hàng người đang đứng xếp hàng nghe thấy vậy tự khắc hiểu phải làm gì, nhân thịt ngon đến mức nào mới khiến những người kia trưng vẻ mặt như mất chục lượng bạc thế. Phải thử, nhất định phải thử.
Vậy nên chỉ có ai ăn lần đầu mới mua mỗi loại một cái còn lại thì đều mua hai cái nhân thịt hết. Sau đó lại qua bên kia đứng tụ họp vừa ăn vừa bình luận.
"Trời, Mùi vị này cũng thơm quá."
"Thịt mềm ẩm ướt không khô ăn cùng rau củ miến tươi non. Ngon chết mất."
"Lần đầu tại hạ ăn được bánh ngon như thế này. Không uổng công đến sớm xếp hàng."
Bánh nhân thịt lên ngôi bán chạy và nổi tiếng đến nỗi những người sau chạy đến đều muốn mua, nhưng rất tiếc đã quá số lượng nên đành ngậm ngùi tiếc nuối chờ ngày mai. Tiêu Hi quyết định sau ngày mai sẽ ra hạn định mỗi loại một cái nếu không thật không đủ để bán cho những người đến sau.
Đang bán nốt nhân đậu xanh còn lại thì có một đám người cầm gậy đi tới. Cô vừa nhìn thấy người là biết họ muốn gì. Nhưng đây không phải ngoài phố mà chỉ là trước cửa nhà, mục đích của bọn họ rõ ràng là cố tình gây sự.