Tiêu Hi lấy thịt cắt một miếng nhỏ ra để nấu bữa tối. Vì lát nữa cô còn phải đi lấy chảo nên chỉ làm món thịt xào cà tím đơn giản. Làm xong lấy một bát cà tím và cơm bưng đến nhà Tôn gia gia. Tôn lão nhìn thấy mâm cơm nhỏ cũng bất ngờ, cảm xúc trong lòng có chút lắng đọng khó gọi tên.
Tiêu Hi nhìn ra ông đang xúc động hỏi thử có muốn đến nhà ăn cùng cho vui không. Lúc Lâm ma ma nhìn hai người quay trở lại cũng hiểu tình hình. Dù sao đông người cũng vui, hơn nữa Tôn gia gia nhân phẩm hiền lành tốt bụng với hàng xóm bà cũng không ngại kết giao.
Tiêu Hi đến đây đã sáng tạo ra bộ bàn ăn đặt dưới gốc cây trong sân, cô thấy nếu mà ăn cơm hay uống trà dưới bầu trời, nhìn ngắm ánh trăng trên cao, tận hưởng gió thu mát mẻ cũng là một thú vui điền viên.
Lâm ma ma biết Tiêu Hi nấu ăn ngon nhưng không ngờ lại ngon đến như vậy. Cách nấu thịt cùng cà tím chung như vậy là lần đầu tiên được ăn thử, đến khi cho vào miệng thì lập tức quên mất cách diễn tả bằng lời. Thịt thơm mềm đậm vị, cà tím tươi giòn non ăn cùng lại quá hợp lý, nước sốt chan cơm không cũng đã thấy ngon rồi.
Tôn lão bên cạnh cũng rất yêu thích món này, nhìn ông ăn cứ như là đang thưởng thức sơn hào hải vị vậy. Đây là món ngon nhất từ trước đến giờ ông từng ăn. Nhìn đơn giản nhưng khi kết hợp với nhau lại trở thành tuyệt phối.
Hai người ngồi nhìn hài tử hào hứng chào hỏi rồi đi ra ngoài. Nhân sinh hóa ra còn những đứa trẻ cho dù đã bị bỏ rơi, vùi dập thế nào đi nữa nhưng vẫn cố gắng phấn đấu hướng về cuộc sống bằng tam quan ngay thẳng chính trực, quả thật người như vậy tồn tại không còn nhiều.
“Hảo hài tử.”
Tôn lão bỏ lại câu nói rồi chắp tay sau lưng ra về. Lâm ma ma yên lặng ngồi nghe, nhìn ra cửa một lúc rồi đi vào xem phụ được gì thì làm trước.
Lòng người không phải sắt đá, thời gian ở chung cũng làm tăng dần tình cảm. Đối với bà Tiêu Hi bây giờ như tôn tử thật sự của mình, đã sớm quên ý định muốn bán đi rồi. Vẫn là chờ tiểu tử này tự kiếm tiền chuộc thân sau đó muốn làm gì thì làm. Người tốt đẹp như vậy bản thân bà cũng không nỡ hủy hoại.
Lúc hai người đang chuẩn bị nguyên liệu ngày mai thì Lâm ma ma hỏi tại sao không mua bột cho nhanh mà phải mất công xay cho cực. Sau khi nghe Tiêu Hi trả lời thì bà chỉ im lặng lắng nghe nhưng lòng lại như va phải cú đập lặng người.
Người không vì mình trời tru đất diệt, lòng không tham không phải thế nhân. Vì lợi ích của bản thân mà bỏ qua đạo đức, phá hủy lời ước, đánh mất nhân tâm cũng là điều có thể xảy ra. Vậy mà bà lại nghe được từ một tên tiểu tử bần nông không có học thức nói ra suy nghĩ sâu xa như vậy. Cho dù đã bị thân nhân cự tuyệt bỏ rơi đi chăng nữa, nhưng vẫn giữ trái tim thuần khiết đến như vậy.
Nếu Tiêu Hi nghe thấy tiếng lòng của Lâm ma ma chỉ sợ cười không nổi. Vì mục đích cô có thể làm nhiều chuyện, để bảo vệ mạng sống không có gì là không thể. Đi với ma có thể khoác áo ma nói chuyện ma quỷ, gặp phật lại đeo phật đàn bàn luận kinh sử. Với cô trong mỗi hoàn cảnh thì sẽ có từng cách sống để phù hợp và thích nghi với nó, chỉ cần không đánh mất nguyên tắc của bản thân là được.
Sáng hôm sau Lâm ma ma cũng dậy sớm phụ cô, hai người đang làm thì Tôn gia gia đi vào phụ giúp. Tiêu Hi nghĩ bụng nếu hôm nay đông khách thì sẽ nhờ Lâm ma ma tìm thêm người làm giúp, chứ cứ sáng sớm tơ mơ mà để hai vị này thức dậy làm việc lòng cũng không thoải mái lắm.