Truyện đăng độc quyền tại App TruyenHD, website chính thức s1apihd.com, xin cảm ơn!
...........................
Tiếng hô vang trong khu huấn luyện, Tề Húc Nhật thong thả bước đến gần Phạm Hữu Thành, cùng nhìn xuống đám quân nhân đang huấn luyện bên dưới. Vẻ mặt anh tươi rói, nhỏ giọng nói với người bên cạnh:
"Này, sao giờ cậu còn ở đây? Hôm nay không phải ngày đính hôn của cậu à?”
“Đừng nhắc đến nữa.”
Hữu Thành nhíu mày, hơi liếc mắt sang nhìn Vương Lam Thu đứng phía bên kia. Hôm nay đúng là ngày đính hôn của hắn với Omega nhà họ Nguyễn, Nguyễn Minh Quân. Đứa bé kia theo đuổi hắn từ khi còn mặc quần thủng đáy cho đến tận bây giờ.
Cậu là một Omega tiêu chuẩn, thích hợp để làm con dâu nhà hắn, hơn nữa hai người là trúc mã, mọi người đều cho rằng hai người rất xứng đôi. Khi người lớn trong nhà nhắc đến việc đính hôn, hắn không thích nhưng cũng không phản đối bởi vì hắn biết phản đối cũng vô dụng.
Hắn là con trai trưởng của họ Phạm, là một Alpha mạnh mẽ, hiện giờ đang giữ chức vụ chỉ huy quân đoàn 421, quân hàm Trung tá. Mọi lựa chọn của hắn đều phải gắn liền với lợi ích gia tộc, kết hôn cùng Nguyễn Minh Quân cũng vậy.
Nhà họ Nguyễn có ông cụ Nguyễn và ông Nguyễn đều nắm giữ chức vụ cao trong quân đội, mà con trai Alpha của nhà họ cũng đang là sinh viên ưu tú của Học viện quân sự liên minh Ngân Hà. Nhà vợ của ông Nguyễn cũng có số má trong bộ máy chính trị, có thể nói đây là gia đình đầu tiên ở liên minh có sự kết hợp giữa quân đội và chính trị.
Mọi người đều nói Phạm Hữu Thành có phúc nhưng chỉ có bản thân hắn biết hắn không thích Nguyễn Minh Quân. Người mà hắn thích là đồng đội beta Vương Lam Thu của mình.
Vương Lam Thu vừa xinh đẹp lại vừa có cá tính, lúc cần dịu dàng thì vô cùng dịu dàng, lúc cần gai góc thì rất gai góc, trong thâm tâm hắn nghĩ đây mới là người bạn đời xứng đáng với mình. Nguyễn Minh Quân tuy rằng rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả Lam Thu, nhưng cậu cũng giống bao Omega khác, vừa yếu ớt vừa kiêu ngạo. So sánh hai người họ với nhau, Phạm Hữu Thành cảm thấy Nguyễn Minh Quân thua kém Vương Lam Thu rất nhiều.
Vương Lam Thu đang ghi chép số liệu thân thể của chiến sĩ, cảm giác được có người đang nhìn mình bèn quay đầu sang, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Phạm Hữu Thành. Cậu ta cười gượng một cái, cúi đầu tránh né.
Ánh mắt Phạm Hữu Thành tối sầm. Lợi ích dòng họ chết tiệt! Nguyễn Minh Quân chết tiệt!
Tề Húc Nhật thu hết tương tác của hai người vào trong mắt, ánh mắt mỉa mai. Anh biết hai người này đều có ý với nhau chỉ chưa kịp bày tỏ mà thôi, nhưng mà chung quy vẫn do thân phận khác biệt mà đời này xác định không đến được với nhau. So ra anh may mắn hơn Hữu Thành nhiều.
Nhà họ Nguyễn…
“Bộ này thì sao?”
“Đẹp…”
“Thế còn bộ này?”
“Cũng đẹp…”
“Anh, anh tập trung một chút có được không? Hỏi bộ nào anh cũng nói được được được!”
“Em trai của anh ơi, em là Omega xinh đẹp nhất trên đời này, em mặc cái gì cũng đẹp hết.”
Nguyễn Minh Chiến uể oải đỡ trán. Hôm nay là ngày đính hôn của em trai anh với người mà nó thích, thằng bé dựng anh dậy từ sáng sớm để xem nó thử đồ, người quen với kỷ luật thép như anh cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nguyễn Minh Quân thấy anh trai nói như vậy, bĩu môi.
“Hôm nay là ngày quan trọng với em như vậy, anh không thể giúp đỡ em một chút sao?”
“Thôi được rồi, để anh chọn đúng không? Với mắt nhìn của một Alpha như anh, anh cảm thấy bộ lễ phục màu xanh lam kia cực kỳ hợp với em. Em mặc nó lên giống như tinh linh dưới biển cả vậy, đẹp không gì sánh bằng. Phạm Hữu Thành nhìn thấy em sẽ không rời nổi mắt, được chưa em trai?”
“Thật sao? Là bộ này à?”
“Đúng rồi, chính là nó.”
Minh Quân mặc thử lên người, ngắm nghía một lúc, đúng là rất hợp với cậu. Cậu cười tươi rói tặng anh trai một dấu like. Nguyễn Minh Chiến biết mình đã qua ải, thở phào một hơi.
Minh Quân ngồi trên giường ôm bộ lễ phục vào lòng, trên môi nở nụ cười ngọt ngào. Cậu theo đuổi Phạm Hữu Thành đã bao nhiêu năm, khi ông nội đề nghị chuyện thông gia với nhà họ Phạm, Phạm Hữu Thành không từ chối. Nghe được tin này cả người Minh Quân sướng đến muốn bay lên. Hữu Thành không từ chối, có nghĩa là anh ấy cũng thích mình có phải không.
Rất nhanh đã đến buổi tối, Minh Quân hồi hộp khoác tay anh trai đi vào trung tâm bữa tiệc. Bố mẹ cậu đã đến từ lâu, đang cùng bố mẹ Phạm Hữu Thành tiếp khách. Cậu nhìn quanh quẩn một hồi, rất nhanh bắt được thân ảnh Phạm Hữu Thành đang đứng cùng bạn bè của hắn.
“E hèm…”
Thấy em trai cứ nhìn vị hôn phu không rời mắt, Minh Chiến hắng giọng nhắc nhở. Nói thật, trong lòng anh chẳng thấy vui vẻ chút nào. Em trai ngọt ngọt mềm mềm của mình sắp bị con heo Phạm Hữu Thành ủn đi mất, cuồng em trai cảm thấy cực kỳ không vui.
Minh Quân giật mình nhìn lại, bắt gặp ánh mắt trêu ghẹo của mọi người, mặt mày đỏ ửng, thẹn thùng cúi đầu.
Cách thời điểm công bố còn một lúc nữa, mọi người cũng tranh thủ thời gian đi mời rượu, lôi kéo quan hệ. Minh Chiến cũng phải theo bố đi, còn lại Minh Quân đứng một chỗ cùng nhóm Omega trẻ tuổi.
Phía bên kia, Phạm Hữu Thành đang đỡ lấy Tề Húc Nhật đang ngã trái ngã phải. Con hàng này tửu lượng quá kém, chỉ uống có vài ly champange nồng độ thấp thôi mà cũng say quắc cần câu.
“Chú Hồng, chú dìu Húc Nhật lên phòng cháu nghỉ tạm đi, chứ nó say quá rồi.”
Chú Hồng là quản gia nhà họ Phạm. Ông cố nhịn cười đón lấy Tề Húc Nhật từ trong tay cậu chủ nhà mình, đưa anh vào thang máy đi lên tầng hai. Phòng khách của nhà họ Phạm đều bị họ hàng xa chiếm đóng rồi, chỉ còn phòng của Phạm Hữu Thành là có thể nghỉ ngơi. Dù sao anh cũng ít khi về nhà, căn phòng không có gì bí mật, cho bạn thân vào nằm cũng không có vấn đề gì.
“Uống… uống nữa đi…”
“Rồi rồi, cậu Tề, cậu say rồi, nằm nghỉ một lúc nha.”
“Gì? Tôi đâu có say… Tôi… hức… còn… uống được nữa…”
Nói xong Tề Húc Nhật đổ gục trên giường không động đậy. Chú Hồng lắc đầu cười cười, đóng cửa đi ra ngoài. Vì đề phòng cậu chủ nhà mình trở về lấy gì đó hoặc cậu Tề tỉnh rượu muốn đi ra ngoài, chú Hồng không chốt khóa.
Phía cuối hành lang, một đôi mắt núp phía sau tường nhìn chằm chằm chú Hồng, khi ông đi khuất, đôi mắt đó nhìn vào cửa phòng không khóa, ánh mắt tăm tối không rõ mưu đồ.