Đường Tự Đình:
Lắm chuyện.
Diệp Tam Nhi nói tôi và Trần Tỷ như vậy, tôi liền mỉm cười đáp lại mà không phản bác cậu ta, tôi đồng ý với cách nói của cậu ta, ở một ý nghĩa nào đó mà nói, tôi và Trần Tỷ ấy mà, đều không phải là những chiếc đèn cạn dầu.
Những gì Diệp Tam Nhi nói cũng không sai, bọn tôi khá lắm chuyện.
Trần Tỷ lại phản bác Diệp Tam Nhi một câu, sau đó nhướn mày cà khịa Diệp Tam Nhi thêm câu nữa.
Trần Tỷ vẫn luôn không ưa Diệp Tam Nhi suốt ngày được vây quanh bởi ngàn đoá hoa, thái độ đối với chuyện tình cảm luôn cà lơ phất phơ, sống ngày nào hay ngày đó.
Lúc tôi và Trần Tỷ ở bên nhau, Diệp Tam Nhi cũng không xem trọng hai đứa bọn tôi, cậu ta cảm thấy đàn ông trên thế giới đều chẳng phải thứ tốt lành gì, không thể chỉ chuyên tâm vào một người, huống chi người còn lại cũng là đàn ông.
Diệp Tam Nhi còn thích uống rượu, trước đây thường gọi tôi uống cùng, cậu ta vẫn luôn thích thả thính một vài người trong quán bar.
Có lần Diệp Tam Nhi từng nói đùa với tôi trên WeChat, gửi cho tôi vài bức ảnh của các cậu bé, ai nấy cũng miệng cong mông vểnh, nào là hở eo, nào là hở mông, còn hỏi tôi có rung động không, có thì cậu ta sẽ giới thiệu cho tôi.
Lúc đó tôi phớt lờ trò đùa thấp kém của Diệp Tam Nhi, cũng không xóa lịch sử trò chuyện, bình thường tôi cũng không có thói quen xóa lịch sử trò chuyện, chưa tắt điện thoại đã ra ngoài, cuối cùng lịch sử trò chuyện đã bị Trần Tỷ nhìn thấy.
Trần Tỷ cãi nhau một trận với Diệp Tam Nhi, chủ yếu là Trần Tỷ mắng Diệp Tam Nhi, sáng hôm sau, Trần Tỷ xách chai rượu đến gõ cửa nhà Diệp Tam Nhi, lần đó Diệp Tam Nhi bị doạ không ít, từ đó trở đi cũng không bao giờ gửi cho tôi bất kỳ tin nhắn bậy bạ nào nữa.
Diệp Tam Nhi thay đổi nhận xét của mình khi nào thì ngay cả tôi cũng không rõ, tóm lại là bây giờ những gì cậu ta nói đều là——
Hai đứa bọn mày không xa nhau được đâu.
-
-
Hai ngày trước mẹ tôi đã gọi cho tôi, bà ấy xem dự báo thời tiết thì thấy nhiệt độ ở Bắc Kinh đang giảm, bảo tôi chú ý đến sức khỏe tránh bị cảm lạnh, lại hỏi tôi khoảng thời gian này công việc có bận không, tôi nói không bận, lại nói với mẹ rằng Quốc khánh này sẽ về nhà, lần này về nhà sẽ dẫn Trần Tỷ đi cùng.
Mẹ tôi hỏi tôi có phải là quay lại với Trần Tỷ rồi không, tôi mỉm cười nói đã quay lại rồi.
Mẹ tôi "À" một tiếng, nói rằng bà ấy và ba tôi sẽ chuẩn bị trước ở nhà, tôi biết lần trước nếu mẹ nói đã chấp nhận rồi, tức là trong lòng bọn họ cũng đã chấp nhận Trần Tỷ.
Chuyện dẫn Trần Tỷ về nhà tôi cũng không bàn trước với em ấy, sau khi về nhà tôi mới nói với em ấy, Trần Tỷ nói sẽ về cùng tôi, còn nói muốn chụp vài bức ảnh.
Cái ngày từ Thanh Đảo trở về, vừa xuống máy bay tôi đã đi cùng Trần Tỷ đến nhà mới của em ấy, nhìn em ấy thu dọn đồ đạc, sau đó tôi đưa cả người lẫn hành lý về nhà cùng, còn bảo em ấy đăng căn nhà trống lên trang web cho thuê, có trống thì cũng để đó thôi.
Thật sự, nói ra có thể bạn sẽ không tin nhưng vào khoảnh tôi mở cửa ra, Trần Tỷ xách vali bước vào, mũi tôi đã cay cay.
Căn nhà trống vắng bấy lâu nay cuối cùng cũng đã có lại hơi ấm, cuối cùng cũng đàng hoàng lại rồi.
Tối hôm đó bọn tôi lại đến nhà ba mẹ Trần Tỷ ăn tối, ba mẹ em ấy thấy bọn tôi đi cùng nhau đã rất vui.
Ăn cơm xong, ba Trần Tỷ gọi tôi đến phòng đọc sách một mình, Trần Tỷ muốn đi vào với tôi cũng không được, tôi đi theo phía sau cũng hơi căng thẳng.
Lần đầu tiên tôi gặp ba mẹ Trần Tỷ là một lần vô tình gặp phải.
Một ngày cuối tuần tôi và Trần Tỷ đang hẹn hò vào mùa thu năm kia, Trần Tỷ nói ba mẹ em ấy đi du lịch rồi, một tuần nữa mới về nên em ấy đã đưa tôi về nhà.
Kết quả là tôi vừa đặt mông ngồi lên ghế sofa thì ba mẹ em ấy đã về, bởi vì có xung đột với hướng dẫn viên của công ty du lịch nên đã tức giận không lên máy bay.
Lúc nghe thấy tiếng vặn chìa khóa ngoài cửa, tóc gáy tôi và Trần Tỷ đều dựng đứng lên.
Trần Tỷ giới thiệu với ba mẹ em ấy, nói rằng tôi là bạn học của em ấy ở trường nhưng bọn tôi đều quên mất một điều, trước đây tôi và Trần Tỷ chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng ba mẹ em ấy lại là người từng trải.
Chỉ trong vòng một khoảnh khắc bọn tôi đưa mắt nhìn nhau, ba mẹ em ấy đã nhanh chóng nhận ra nhưng lại không nói gì trước mặt tôi.
Ngày hôm đó sau khi tôi rời đi, Trần Tỷ nói rằng ba em ấy đã kéo em ấy vào phòng đọc sách, hỏi hai đứa bọn tôi rốt cuộc có quan hệ gì, Trần Tỷ cũng thẳng thắn thừa nhận luôn, ngày hôm đó hai cha con cãi nhau một trận rất lớn, sau đó đã ra về trong không vui.
Lúc đầu, tôi và Trần Tỷ vẫn luôn cố gắng hoà giải mối quan hệ với ba mẹ em ấy, sau này thời gian trôi qua, mẹ em ấy đã dần dần đồng ý nhưng ba em ấy vẫn luôn không đồng ý.
Trong phòng đọc sách, ba Trần Tỷ nói chuyện với tôi hơn một tiếng đồng hồ, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm tôi nghe ông ấy nói nhiều như vậy, dùng giọng điệu của người đi trước nói chuyện với người đi sau, ông ấy nói nhiều nhất về chuyện hồi nhỏ của Trần Tỷ.
Tôi biết ông cụ bướng bỉnh này đã chấp nhận tôi rồi.
Sau khi ra khỏi nhà em ấy, Trần Tỷ hỏi tôi ba em ấy đã nói gì với tôi, tôi nói với em ấy rằng sau này anh phải sửa miệng gọi ba mẹ rồi.
Trần Tỷ còn vui hơn cả tôi, tuy rằng nam và nam không thể kết hôn nhưng có thể nhận được sự đồng ý của ba mẹ, giữa hai đứa bọn tôi lại có thêm một tầng liên hệ mật thiết khác, còn bàn bạc xem khi nào thì ba mẹ hai đứa có thể gặp mặt ngồi ăn cùng nhau.
Về đến nhà, Trần Tỷ vừa ngâm nga một giai điệu vừa đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra ngoài thì đi thẳng vào phòng làm việc, mở cái thùng đựng đầy album ảnh đã bị đóng lại rất lâu ra.
Tôi cũng tắm xong rồi đẩy cửa đi vào, Trần Tỷ đi chân trần, ngồi xếp bằng trên thảm, mở cuốn album ra trên đùi, em ấy quay lưng về phía cửa, đầu hơi cúi xuống, tóc còn chưa khô hết, cái cổ gầy trắng nõn dưới ánh đèn có một thêm lớp màu hồng trong suốt.
"Sao đột nhiên lại xem ảnh cũ vậy?"
"Anh Tự, em muốn nghỉ việc rồi." Trần Tỷ quay đầu lại nhìn tôi, đồng thời cũng nói ra lời này.
"Sao vậy?" Tôi hơi căng thẳng, "Sao lại muốn nghỉ việc?"
"Em muốn mở studio của riêng mình, vậy nên muốn chọn vài bức ảnh, tạo một trang web trước đã rồi tìm một vài bức ảnh để quảng bá." Trần Tỷ lắc lư đôi chân, ánh mắt lại rơi vào cuốn album.
Tôi ngồi bên cạnh Trần Tỷ, cũng cầm cuốn album lên tìm giúp em ấy: "Được, anh giúp em cùng mở studio..."
Chỉ muốn mở một studio của riêng mình thôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi thật sự sợ Trần Tỷ sẽ nói rằng muốn ra ngoài chụp ảnh, đến những nơi rất nguy hiểm đối với tôi, bọn tôi chỉ vừa mới quay lại thôi.
Rất nhiều người nói rằng, yêu một người chính là phải cho người ấy sự tự do và không gian tuyệt đối, nhưng đối với tôi mà nói, tự do thì có thể có nhưng phải trong phạm vi an toàn.
Chỉ chia tay có mấy ngày, tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như bị lột ra một lớp da.
Nói tôi ngang ngược ích kỷ cũng được, nói tôi ham muốn chiếm hữu mạnh cũng được, cho dù Trần Tỷ có mở miệng nói thì khả năng cao tôi cũng sẽ không đồng ý. Nghĩ đến những khu rừng nhiệt đới chưa được khai phá, những tảng đá phủ đầy rêu trơn trượt, bên dưới là dòng nước chảy xiết, những động vật hoang dã có thể xuất hiện bất cứ lúc nào hoặc thời tiết kỳ lạ và khắc nghiệt, tôi đã sợ rồi.
Có lẽ tôi không thể sửa được tật xấu này.
Lý do xin nghỉ việc mà Trần Tỷ không nói với tôi đó là gần đây có người quấy rối em ấy, sau khi studio của em ấy hoàn thiện mới nói với tôi.
Tôi nghe xong thì khó chịu mất mấy ngày liền, Trần Tỷ quyến rũ như thế, thế mà trước đó tôi lại đồng ý chia tay.
Việc Trần Tỷ nói là mở studio chỉ là một ý tưởng bất ngờ sau khi nghỉ việc, thậm chí em ấy còn chưa nghĩ kỹ nên phát triển theo hướng nào cụ thể.
Nhưng tôi đã chọn địa chỉ của studio cho em ấy trước rồi, ngay bên cạnh công ty của tôi, tôi quen thuộc với những dịch vụ gần đó, Trần Tỷ cũng rất thích môi trường và vị trí ở đó, giá cả phù hợp thì trực tiếp quyết định luôn.
Trong tủ kính trưng bày ra ngoài của studio đặt rất nhiều bức ảnh Trần Tỷ đã chụp trước đây, đủ loại ảnh chụp phong cảnh và cũng có rất nhiều ảnh chụp người. Ngoài những bức ảnh chụp người mà Trần Tỷ đã bàn bạc xong ra còn có những bức ảnh của tôi và Trần Tỷ, có ảnh đơn của hai đứa bọn tôi, cũng có ảnh chụp chung.
Những bức ảnh đó đều do tôi tìm, chỉ cần không mù thì vừa nhìn thoáng qua sẽ biết hai người đàn ông ở bức ảnh trong tủ kính là một cặp.
Trên mặt tiền cửa hàng viết rõ dòng chữ, chủ tiệm có chủ rồi.