Hầu tước tiếp tục nói: "Là như thế này, con và tỷ tỷ lúc mới sinh bị bế nhầm, lần này tìm được nàng về cũng không dễ dàng gì."
"Nhưng con gái yên tâm, cũng đừng buồn. Con vẫn là con gái yêu quý của nhà chúng ta!"
"Từ giờ trở đi, con và Vân... Vân Yên sẽ yêu thương bảo ban nhau nhé!"
Vân Yên... Diệp Vân Yên!
Là thiên kim thật!
Nhưng rõ ràng vẫn còn hơn nửa năm nữa mà!
Sao về sớm thế!
Tôi nhanh chóng nhìn kỹ Diệp Vân Yên ngồi bên cạnh tôi.
Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, mắt sáng môi hồng răng trắng, dáng người cao ráo …
Cảm giác như thể nàng có thể hạ tôi đo ván chỉ bằng một cú đấm!
Tôi lại nhìn dưỡng phụ thân mình lùn lùn to tròn như quả bí đao của mình … trong lòng trầm mặc không nói nên lời.
Cha! Người chắc mũ của người thực sự không có màu xanh chứ!?
Hơn nữa, với thể chất của Diệp Vân Yên như này, làm sao mà ban đầu nguyên thân có thể bắt nạt nàng được chứ? Thực sự nguyên thân có thể tát Diệp Vân Yên được sao? Sợ là với còn chẳng tới nữa là …
Nói Diệp Vân Yên đấm nguyên thân một cú còn hợp lý hơn á.
Trong lòng tôi khóc ròng, tiền còn chưa kịp kiếm thì kẻ thù đã tới.
Tình hình này thì chỉ còn cách đó thôi…
Chính là… ôm đùi nữ chính!
Tôi lập tức chạy đến bên cạnh Diệp Vân Yên, nắm tay nàng thật chặt.
“Ôi huhu, tỷ tỷ, mừng tỷ về nhà!!”
Vừa nói tôi vừa tiện thể sờ sờ cánh tay người đẹp một xíu.
Ôi mẹ ơi, sao tay tỷ tỷ lại cứng như vậy!
Tỷ nâng tạ mỗi ngày đúng không!?
Quả nhiên nữ chính thiên kim thật phải là một nữ tử xinh đẹp và bí ẩn. Người ta thực sự có thể đánh chết tôi chỉ trong một hiệp!
Diệp Vân Yên giật mình, lặng lẽ rút tay ra.
Tôi có hơi xấu hổ. Chắc tỷ ấy không ghét mình đâu nhỉ.
Không! Tôi muốn sống!
Tôi giả vờ đau khổ: “Tỷ tỷ, tỷ không thích muội sao? Tỷ thậm chí còn không chịu nói với muội một lời nào!”
Diệp Vân Yên tỏ ra bất lực, hướng ánh mắt đến Hầu tước cầu cứu.
Hầu tước mỉm cười nói: "Con gái ngoan, tỷ tỷ của con bị bị đau họng, không thể nói chuyện."
“Không phải là không thích con đâu.”
Ồ, tôi hiểu rồi.
Tôi gật đầu bối rối.
Ơ, đúng không?
Sao lúc tôi đọc nguyên tác không thấy nhắc đến nhỉ?
Thôi bỏ đi, không quan trọng.
Diệp Vân Yên cầm tay tôi, viết gì đó vào lòng bàn tay tôi.
“Ngươi, nắm, tay, làm, ta, đau.”
Tôi sợ đến mức lập tức buông tay ra.
"Muội .. muội xin lỗi!"
"Muội chỉ là, vừa nhìn thấy tỷ tỷ đã phấn khích quá đó mà!"
Tôi cẩn thận quan sát sắc mặt Diệp Vân Yên. May mắn thay, nàng vẫn nhìn tôi với vẻ mặt thờ ơ.