[Nữ Tôn] Độc Sủng Quân Hậu

Chương 38: Tranh sủng

Nhưng đôi tay sau khi được chăm sóc kỹ lưỡng như này, nhất định phải cho Hoàng Thượng nhìn thấy mới được.

Y cũng không thể bí mật lén lút tranh sủng, đón ý nói hùa theo sở thích của Trịnh Gia Linh, sau đó còn vẫn luôn không để nàng phát giác.

Đơn Dĩ Đình nhìn chén trà trước mặt Trịnh Gia Linh, nghĩ sẽ vươn tay rót trà cho nàng, sau đó khẽ nâng bàn tay mảnh khảnh đến trước mặt nàng: “Hoàng Thượng, mời dùng trà.”

Y ngầm luyện qua.

Hoặc là y mời Hoàng Thượng chơi một ván cờ, nếu y cầm cờ đen, như vậy lập tức tương phản với bàn tay trắng nõn, còn nếu y cầm cờ trắng thì sẽ làm nổi bật làn da mịn màng như ngọc.

Hai ngón tay vân vê quân cờ, động tác tuyệt đẹp, còn có thể phơi bày ngón tay thon thả.

Hắn cũng ngầm luyện qua rồi.

Còn có còn có……

Đơn Dĩ Đình rụt tay lại, ngồi bên cạnh Trịnh Gia Linh suy nghĩ cả đêm.

Sau khi Trịnh Gia Linh biết y lấy thuốc mỡ, nàng thật ra cũng muốn biết y sẽ làm thế nào để tranh sủng.

Ai dè đâu y vẫn yên lặng ngồi đó như mọi ngày, không nhúc nhích.

Biết đâu y cần mấy thứ kia, không phải vì “sở thích” gần đây của nàng, mà chỉ vì y muốn sử dụng thì sao?

Sắc trời đã tối, chờ thêm nữa sẽ lãng phí thời gian.

Trịnh Gia Linh để sách xuống, mở miệng: “Quân Hậu bị bệnh lâu như vậy, thân thể có khá hơn chưa?”

Bàn tay Đơn Dĩ Đình nắm lại, giấu đi: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, Thần hầu đã khá hơn nhiều.”

Trịnh Gia Linh đứng lên, mu bàn tay khẽ chạm vào cằm Đơn Dĩ Đình, đi vào phòng trong: “Trẫm thấy sắc mặt Quân Hậu gần đây trông rất tốt.”

Đơn Dĩ Đình đứng lên, đi theo sau nàng, mặt mày nhăn nhó, có chút khinh thường bản thân.

Người khác đều là bày mưu tính kế tranh sủng, muốn làm Hoàng Thượng ngạc nhiên, chỉ có y, y chính là muốn bí mật tranh sủng, không bị ai phát hiện, sau đó tự bản thân kinh ngạc

…Y thật vô dụng quá mà.

Trịnh Gia Linh nghĩ hơn mười ngày y mới khỏi bệnh, cho nên hai lần là đủ rồi, nếu sau đó y không ngủ thì tính tiếp.

Đơn Dĩ Đình giấu tay, ngủ một giấc ngon lành.

Trịnh Gia Linh kết thúc xong chuyện tiền triều, định đi ngủ thì chợt nhớ tới ngày hôm ấy khi nàng nghe tin Quân Hậu lấy thuốc mỡ từ Thái Y Viện..

Nàng nghĩ, nếu y thật sự muốn tranh giành sự sủng ái thì tại sao phải bận tâm đến những chuyện vụn vặt đó?

Luyện kỹ năng giường chiếu chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Thật sự không được, còn có thể học chút lời nói nũng nịu để trợ hứng.

Khi đó nàng đảo đã quên, quân sau như vậy đoan trang khắc kỷ người, nghĩ đến hẳn là khinh thường với cùng cung hầu tranh sủng.

Khi đó, nàng đã quên mất rằng một người đoan trang, đoan chính như Quân Hậu hẳn là khinh thường cũng các Cung hầu tranh sủng.