Đám cung hầu rất hâm mộ, thậm chí có chút ghen tị.
Lư vệ hầu là một trong số đó, nhưng hắn ta lại nghĩ, hoàng thượng với quân hậu có nữ nhi, đương nhiên sẽ đối xử khác biệt với quân hậu. Bây giờ xem xét lại, chắc nàng chỉ thích quân hậu, vậy ban thưởng gì đó cũng chỉ là chuyện bình thường, có gì mà ghen tị cơ chứ.
Mỗi người bọn họ đều muốn có được sự sủng ái của hoàng thượng, hoàng thượng nói cảnh tượng bàn tay trắng nõn cầm quạt là đẹp nhất, bọn họ bèn chăm sóc hai tay, chọn lấy quạt đẹp, rồi nói tay cầm khăn tinh xảo, nàng rất thích, bọn họ bèn chọn chất vải tốt nhất, suy nghĩ muốn thêu thành họa tiết đẹp đẽ tinh tế nhất.
Cho dù biết đó chỉ là giả dối, vẫn u mê không tỉnh ngộ.
Chỉ ngoại trừ quân hậu, cho dù hoàng thượng nói thích gì, y đều có thể chẳng cần để ý. Không cần tranh đấu với người khác, mới là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Lư vệ hầu nhẹ giọng nói:
"Hoàng thượng quả nhiên vẫn yêu thương quân hậu nhất."
Đơn Dĩ Đình hiểu rõ, thấy có sự thay đổi tốt thì thu lại.
Tháng này thị tẩm, hoàng thượng truyền Lư vệ hầu bốn lần, còn dùng bữa trưa với hắn ta hai lần, xem ra bây giờ vẫn đang thích hắn ta lắm.
Đơn Dĩ Đình cười trả lời, quyết định hôm nay chỉ khoe tới đây thôi:
"Hôm nay pha trà mới của năm nay, mùi vị trà xuân tươi mát, mọi người thử xem, có thích hay không?"
Ánh trăng dần dần tròn lại, đêm mười lăm ấy, Trịnh Gia Linh nhìn thấy kim châu, đương nhiên cũng khen hai câu, nói cũng chỉ có quân hậu mới xứng với sự hoa quý của kim châu này.
Tới đêm, Trịnh Gia Linh bù lại tiếc nuối lần trước, ba lần mới buông người ra.
Sau mỗi lần hành sự, Đơn Dĩ Đình đều mệt mỏi, nhanh chóng ngủ say, Trịnh Gia Linh lại sẽ tỉnh táo một lát nữa.
Bình thường nàng sẽ suy nghĩ về chuyện trên triều, rồi sau đó bắt đầu ngủ. Hôm nay có lẽ là nghỉ trưa quá lâu, nên bây giờ suy nghĩ lâu vậy rồi mà không buồn ngủ.
… Hay là lại?
Trịnh Gia Linh nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Y lại ngủ mất rồi.
Hừm.
Cũng yếu đuối quá.
Trong phòng chỉ có một người đang ngủ, Trịnh Gia Linh mặt mày nghiêm túc mà cau mày, không kiêng nể gì mà thể hiện sự bất mãn của mình.
Như là cảm giác tâm trạng người bên cạnh xấu đi, Đơn Dĩ Đình mấp máy môi, phát ra một tiếng nho nhỏ cực kỳ êm:
"Ưm…"
Từ trước tới nay, y luôn kiềm chế, rất ít khi phát ra tiếng, có cũng chỉ là cái kiểu giọng điệu ngọt ngào trêu lòng người.
Trong đêm khuya thanh tĩnh, một tiếng than nhẹ ấy lại ở bên tai.
Ánh mắt Trịnh Gia Linh tối sầm ngay lập tức, không chút do dự nâng tay nhéo vào bên gáy Đơn Dĩ Đình.
Đơn Dĩ Đình không phải là một đầu gỗ, sau khi bị chạm vào mà dần tỉnh, chậm rãi mở mắt ra.
Trịnh Gia Linh luôn luôn không thích bức ép người khác, với điều kiện tiên quyết là nàng cũng không để ý.
Nếu nàng thật sự muốn rồi, sẽ không để tâm tới cảm nhận của người khác nữa.