Đơn Dĩ Đình nói: "Lẽ nào không phải hoàng thượng nói Lư vệ hầu sao?"
Trịnh Gia Linh nhìn y, lát sau đã thấp giọng cười: "Phải, chàng ấy tuổi tác còn nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là cung hầu, quân hậu cũng nên nhắc nhở một chút, loại vải như lụa Cẩm Vân, thân phận của chàng ấy vẫn chưa được dùng."
Đơn Dĩ Đình vội vã đứng dậy, hành lễ thỉnh tội: "Là sơ suất của thần hầu."
Trịnh Gia Linh đứng dậy, tay đỡ khuỷu tay y, cẩm y màu vàng khiến chiếc nhẫn ngọc dương chi trông càng thêm ôn nhuận: "Không sao, chẳng qua đây chỉ là cuộc trò chuyện phiếm của thê phu chúng ta thôi, không phải trách chàng đâu, chàng là quân hậu, muốn thưởng cung hầu cái gì đương nhiên có thể ban cái đấy, đứng lên đi nào."
Nếu không trách y vì sao lại nhắc tới?
Đơn Dĩ Đình nói: "Thần hầu đã biết."
Nàng thật sự chạm vào y rồi. Điều đó chứng tỏ đã tới lúc thị tẩm, tối thiểu cũng nên thay y phục rồi.
Đơn Dĩ Đình đứng dậy, theo Trịnh Gia Linh tiến vào gian trong. Mới dùng bữa tối xong, cần nghỉ ngơi một chút.
Đơn Dĩ Đình giúp nàng cởi bỏ ngoại bào, hai người cùng ngồi trên giường la hán.
Trịnh Gia Linh chuyên tâm đọc sách, thi thoảng trò chuyện vài câu với Đơn Dĩ Đình, chưa tới canh giờ, nàng đã đứng dậy: "Trẫm mệt rồi, nghỉ ngơi thôi."
Mấy năm trước, vẫn luôn chỉ có một lần, mấy năm nay, nhiều nhất là hai hoặc ba lần.
Hôm nay là hai lần.
Khi kết thúc, Đơn Dĩ Đình đã thấm mệt, không còn nhớ tới Lư vệ hầu hay lụa Cẩm Vân gì nữa, nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Trịnh Gia Linh nằm trên giường, mùi hương nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi, ngửi thấy rất nhẹ nhàng lại dễ chịu, khiến người ta thả lỏng.
Đêm tân hôn năm ấy, cũng chính là mùi hương này khiến nàng không đạp cửa xông ra ngoài, tuy sau đó thật sự khó chịu rất nhiều, nhưng ít nhất không xảy ra sự cố gì.
Mùi hương này rất nhạt, nàng chỉ ngửi thấy ở nơi này của Đơn Dĩ Đình, không biết là hương gì, nhưng rất là thích.
Nếu là loại hương làm tinh thần hưng phấn, thì đêm tân hôn ấy sẽ không thuận lợi vậy.
Còn về hiện giờ, nàng đã sớm quen với chuyện này với thân thể của y, sẽ không có gì không hợp.
Trịnh Gia Linh còn muốn một lần nữa.
Mới nhổm người dậy, thì nhìn thấy ngay quân hậu đã ngủ say.
Gương mặt y tuy nhỏ, ngũ quan cũng rất khéo léo, là loại tướng mạo linh động lại ngây thơ ngọt ngào, nhưng cứ cố tình làm cho mọi hành động đều đoan trang, nhấc tay nhấc chân đều là phong phạm của công tử thế gia.
Lúc này ngủ rồi, nhìn có vẻ…không giống với lúc bình thường.
Lại một lần nữa? Nhưng y đã ngủ rồi.
Nếu không làm, vậy phải phải đợi tháng sau.
Trình Gia Linh giữ tư thế chống nửa người, nhìn Dơn Dĩ Đình trong giây lát rồi lại nằm xuống giường như cũ.
Bỏ đi.
Nàng không tới mức không nhẫn nhịn được như vậy, chuyện này cũng không có gì tốt, hai lần thì hai lần thôi.
…Đủ rồi.