Trong cung có thêm người cũng chẳng sao, y là Quân Hậu, không lo.
Những năm đầu không phải Đơn Dĩ Đình không động tâm đối với Hoàng Thượng khi đó vẫn còn là Thái nữ, nhưng cũng chỉ là có cảm tình mà thôi, mấy năm nay sớm đã suy nghĩ cẩn thận.
Nàng là Hoàng Thượng, dịu dàng đủ dịu dàng, nhưng kẻ si tình lại là kẻ tàn nhẫn, hơn nữa người ta có thể giả bộ một lúc, nhưng cả đời cũng không, huống chi hiện tại nàng là cửu ngũ chí tôn, cảm xúc đã sơm có thể thể hiện
Nàng kỳ thật cũng không thích y, Đơn Dĩ Đình biết.
Y đôi với nàng thì sao, không hẳn gọi là yêu, chỉ là thê phu từ thuở niên thiếu, còn có hai mặt con, cũng có một ít tình cảm thê phu, nhưng cũng chỉ là vậy mà thôi.
Chỉ cần y không làm lỗi, nàng niệm niệm tình y mấy năm nay quản lý hậu cung vất vả, để y ngồi yên ổn ở vị trí Quân Hậu này.
Vậy là được rồi.
Hoàng Thượng thích sủng ai thì sủng.
Nhưng Lư vệ hầu không giống nhau.
Lư Di Lan vốn là tiểu nô tài hầu hạ trong cung, Hoàng Thượng nhìn trúng, trước tiên được phong mạt hầu, có điều mới nửa năm ngắn ngủi đã là vệ hầu rồi.
Hoàng đế cùng sủng thị.
Mối quan hệ này . . .
Trước đây y đã thấy rất nhiều trong thọai bản. Cái gì mà hoàng đế phế hậu vì sủng thị, sủng thị cứ thăng vị nhờ cung đấu, sau khi trở thành quân hậu, quân hậu mưu hại sủng thị, cuối cùng bị biếm vào lãnh cung, phụ gia cũng bởi vậy mà chịu liên lụy...
Tóm lại ở trong thoại bản, làm quân hậu là một việc hết sức nguy hiểm. Hoặc là sống rất khổ sở, hoặc là sẽ chết thê thảm, hay là bán sống bán chết.
Đơn Dĩ Đình từ nhỏ đã thích đọc thoại bản, cũng từng tự mình tưởng tượng thử những câu chuyện trong thoại bản một phen, thật sự không được, có thể xem xét thôi cũng được.
Thoại bản nói về hoàng đế cùng sủng thị đích thực đang ở ngay trước mắt, Đơn Dĩ Đình theo dõi nửa năm, cũng không muốn theo dõi nữa. Còn theo dõi nữa sẽ có thể nguy hiểm tới tính mạng mất.
Chỉ nửa năm mà Lư Di Lan đã có thể từ Tiểu Thị thăng lên Vệ Hầu hăng qua bốn cấp bậc, nếu cho hắn ta thêm nửa năm nữa, hắn ta sẽ từ Vệ Hầu thăng qua bốn cấp bậc nữa...
Đơn Dĩ Đình một chút cũng không muốn để hắn ta lại thăng vị. Đơn Dĩ Đình ôm lò sưởi cầm tay, mở túi gấm ra, bên trong lộ ra một viên hồng ngọc đỏ.
Y hoảng hốt chớp mắt một cái, bỗng nhiên nhớ tới đêm tân hôn, kim quan khảm mã não đỏ của Thái nữ điện hạ cũng đỏ như vậy, cứ như là tùy thời sẽ có thể chảy ra máu.
"Quân Hậu..."
Nha hoàn hồi môn Ỷ Vân của y nhẹ giọng kêu: "Quân Hậu đang nghĩ gì vậy ạ?"
Đơn Dĩ Đình lấy lại tinh thần, đáp: "Không có gì, chỉ là nhớ tới chút chuyện năm xưa, cảm thấy bản thân có hơi ngốc."
Năm đó, y thực sự coi lời nàng từng nói trong đêm tân hôn là thật. Chẳng qua dù gì cũng chỉ là năm ấy thôi.
Đơn Dĩ Đình nói: "Giang Nam mới tiến công lụa Vân Cẩm, ngươi mang tới chỗ Lư Vệ Hầu tặng đi, cứ nói bản cung thấy hắn ta làm bao tay rất đẹp, nên hưởng cho hắn ta thêu khăn."
Ỷ Vân nói: "Lụa Vân Cẩm là lụa thượng hạng, mấy vị Quân Hầu đều không xứng dùng..."
Đơn Dĩ Đình thản nhiên liếc hắn một cái, Ỷ Vân lập tức nói: "Nô tài đi ngay."
Đơn Dĩ Đình hạ quyết tâm phải trừng trị Lư Vệ Hầu một chút. Nhưng Lư Vệ Hầu không phạm lỗi gì, không tìm được lý do để xử lý, vậy chi bằng cứ thưởng cho hắn ta chút đồ mà không có lý do, dọa hắn ta một tí.