Sau Khi Show Thiếu Nhi Thất Bại, Tôi Bạo Hồng

Chương 51: Sĩ diện

A?

Tô Hoài Minh không kịp phòng bị, cùng ba đứa nhỏ tạo thành vòng tròn... Này, sao có thể đi về đây.

Vu Hiên Hiên ngẩng đầu cười ngọt ngào nhìn Tô Hoài Minh, "Em cũng muốn nắm tay với anh Tô!"

Tô Hoài Minh bất đắc dĩ cười nói: "Nhưng như thế này, chúng ta đi không được."

Vu Hiên Hiên gật đầu, không chút do dự buông tay Phó Tiêu Tiêu ra.

Phó Tiêu Tiêu nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, sửng sốt.

Một tay Tô Hoài Minh nắm tay Quý Du Du, một tay nắm Vu Hiên Hiên, Phó Tiêu Tiêu được Quý Du Du nắm tay, đi ở tận bên trong

Phó Tiêu Tiêu sững sờ nhìn người bạn tốt Hiên Hiên, rồi nhìn người ba dượng ghẻ của mình, vẻ mặt trở nên cổ quái, khuôn mặt trắng như tuyết phồng lên.

[Ha ha ha, nhóc không nắm tay Tô Hoài Minh, giờ không có cơ hội đâu!]

[Lúc đầu thờ ơ với tôi, bây giờ cho nhóc không với tới!]

[Tô Hoài Minh rất được trẻ con thích, hai đứa trẻ đều chủ động bám theo cậu ấy]

[Nếu chỉ nhìn mặt Tô Hoài Minh thì tôi cũng muốn kề sát với cậu ấy, đầu chó jpg]

[Mặc dù nhân phẩm của Tô Hoài Minh khá kém nhưng nhưng khuôn mặt quả thực không chê vào đâu được]

[Làm fan nhan khống của Tô Hoài Minh nửa tiếng, Tô Hoài Minh cứ mắng đi, mắng tôi gì cũng được. ]



Cuối cùng đoàn người cũng trở về biệt thự, sau khi người lớn hâm nóng đồ ăn mua về thì bày lên bàn, trông vô cùng thịnh soạn.

Vu Hiên Hiên chủ động nắm tay em gái đi vào phòng vệ sinh rửa tay, ở nhà Phó Tiêu Tiêu phải có hai bảo mẫu giúp cậu nhóc rửa tay ở nhà, nhưng giờ không có điều kiện này.

Tô Hoài Minh vốn tưởng rằng cậu nhóc sẽ gây rắc rối, nhưng Phó Tiêu Tiêu lại nhìn bóng lưng Vu Hiên Hiên, rất chủ động đi theo cậu bé, rửa tay rất nghiêm túc.

Mặc dù tính tình Phó Tiêu Tiêu không tốt, nhưng lại rất coi trọng thể diện, không muốn thừa nhận mình thua kém những đứa trẻ khác.

Cho cậu nhóc tham gia show thiếu nhi, gặp gỡ những bạn bè cùng trang lứa cư xử đúng mực cũng là một điều tốt.

Sau khi rửa tay xong, Vu Hiên Hiên dang rộng hai tay chạy tới, nằm ở mép bàn, đôi mắt sáng ngời nhìn một bàn thức ăn ngon, gần như chảy nước miếng.

Vu Duệ Thành ôm em trai mình trên ghế rồi đưa đũa cho cậu bé.

Quý Du Du ngồi vào lòng ba cô bé, Quý Minh Triết nhẹ nhàng hỏi cô muốn ăn gì.

Phó Tiêu Tiêu đi tới, nhìn một lượt đồ ăn trên bàn, cau mày nói: “Tại sao không có pizza tôi muốn ăn?”

Tô Hoài Minh nhướng mày: "Nhóc bảo muốn ăn pizza khi nào?"

Vẻ mặt Phó Tiêu Tiêu ngơ ngác mấy giây, sau đó mới nhớ ra mình quên nói, nhưng lại không cảm thấy chột dạ chút nào, bàn tay nhỏ bé vỗ bàn hai lần: “Tôi muốn ăn pizza, nếu không có tôi sẽ không ăn!"

Tô Hoài Minh: “…” Chuyện này làm tôi sợ mún chết.

"Nhóc chắc chắn là không ăn đúng không?" Tô Hoài Minh hỏi.

Phó Tiêu Tiêu liều mạng gật đầu, rất kiên quyết nói: "Tôi không ăn!"

Tô Hoài Minh bưng bát nhỏ và đũa đến trước mặt Phó Tiêu Tiêu, không để ý đến Phó Tiêu Tiêu mà tập trung ăn bữa của mình.

Cậu dùng đũa gắp một chiếc chân gà teriyaki, đặt nó lên cơm.

Trên chân gà teriyaki có một lớp nước sốt dày, lấp lánh dưới ánh đèn, cơm bên dưới cũng ngấm nước sốt.

Tô Hoài Minh ăn rất thành thật, không có chút thần tượng gì cả, há to miệng nhét cơm và chân gà vào miệng, hai má phồng lên, trông giống như một con sóc nhỏ.

Cậu thích ăn từng ngụm lớn, lại cắn thêm một miếng mực xào hành lá, ngon đến nỗi cậu phải nheo mắt lại.

Phó Tiêu Tiêu nhìn chiếc bàn trống trước mặt, lại nhìn Tô Hoài Minh đang ăn ngon lành, miệng không ngừng tiết ra nước bọt, không nhịn được dùng lưỡi liếʍ môi.

Đói quá QAQ

Nhưng vừa rồi chính nhóc ta nói không ăn, Phó Tiêu Tiêu cũng là một đứa trẻ sĩ diện, dùng lỗ mũi hừ một tiếng, tức giận khoanh tay, quệt miệng chờ Tô Hoài Minh dỗ dành.

Đáng tiếc cậu nhóc không đợi được mà càng đói hơn.

Phó Tiêu Tiêu không phải là người duy nhất giận dỗi, Tôn Tư Nguyên không trả một xu, bữa ăn này giống như người khác đưa cho anh ta, bệnh vương tử nặng không thể chịu đựng được chuyện này.

Nhưng anh ta đói đến mức hết lần này đến lần khách nuốt nước bọt khi nhìn vào thức ăn.