Phó Tiêu Tiêu lập tức chạy xa, chia sẻ tin vui với Quý Du Du và Vu Hiên Hiên, rất khí phách nói: “Sau này khi tớ kiếm được tiền, sẽ đãi mọi người ăn kem ly, muốn ăn bao nhiêu kem tùy thích!"
Quý Du Du thấp giọng nói: "Cám ơn anh Tiêu Tiêu."
Vu Tiêu Tiêu hét lớn, hai mắt trợn to: "Thật sự có thể sao?"
Phó Tiêu Tiêu chống ngực, khá tự tin nói: "Đương nhiên, hai người là bạn tốt của tớ, nhất định tớ sẽ đãi mọi người ăn kem!"
Nói xong, cậu bé đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Tô Hoài Minh.
Lần này Tô Hoài Minh đãi cậu bé nửa ly kem, thân là một đứa trẻ hào phóng, lần sau cậu cậu bé có thể miễn cưỡng đãi Tô Hoài Minh một ly.
Phó Tiêu Tiêu không có một xu trong tay, nhưng đã mơ ước được ăn kem thỏa thích, vẽ rất nhiều bánh lớn cho Quý Du Du và Vu Hiên Hiên khiến ba đứa trẻ gần như chảy nước miếng.
Bọn trẻ đang chơi đùa nhảy nhót, chẳng mấy chốc đã đến siêu thị.
Tô Hoài Minh và những người khác xách giỏ đi vào siêu thị, Tôn Tư Nguyên đút hai tay vào túi, không lấy gì cả.
Bây giờ người không có một xu trong tay đã được thay thành Tôn Tư Nguyên, anh ta là một người trưởng thành, tùy tiện đối phó hai cái là được, nhưng lúc trước anh ta chỉ lấy một chai nước lạnh trong tủ lạnh ra, không có cách nào uống mà no được.
Tôn Tư Nguyên từ nhỏ đã là cẩm y ngọc thực, nghĩ gì muốn đó, trước đây chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, sắc mặt u ám.
Tô Hoài Minh cho rằng mình đã vơ vét hết tiền của Tôn Tư Nguyên nên rất tri kỉ mua giúp Tôn Tư Nguyên mua một miếng bánh mì, Quý Minh Triết và Vu Duệ Thành chú ý tới điểm này nên cũng mua ít đồ cho Tôn Tư Nguyên.
Quý Minh Triết nói: “Ngày mai hẳn là có một cách kiếm tiền, giờ quan trọng nhất là phải giải quyết chính là bữa tối và bữa sáng ngày mai.”
Vu Duệ Thành vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, rất ít nói: “Sáng mai chúng ta ăn bánh mì, uống sữa, không cần quá thịnh soạn.”
Quý Minh Triết gật đầu đồng ý, sau đó nói: "Chúng ta tự mua nguyên liệu về nấu ăn là tiết kiệm nhất, mọi người có ai biết nấu ăn không?"
Ngoại trừ ba đứa trẻ, Tô Hoài Minh, Tôn Tư Nguyên và Vu Duệ Thành nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Quý Minh Triết thở dài.
Anh ấy có thể nấu vài món đơn giản, nhưng ở đây có quá nhiều người, một mình anh ấy không thể xử lý được, xem ra chỉ có thể mua đồ ăn làm sẵn.
Bữa ăn trong siêu thị có rất nhiều lựa chọn nhưng họ có 3 đứa nhóc nên phải chọn những bữa ăn lành mạnh với sự kết hợp hợp lý giữa thịt và rau.
Khi mua đồ, phải dùng máy tính để tính tiền, sợ không cẩn thận mua vượt quá thì khi tính tiền sẽ lúng túng.
Sau khi tính toán cẩn thận một lúc lâu, cuối cùng họ cũng tính xong bữa tối và bữa sáng.
Mọi người xách giỏ cùng nhau đi tính tiền, Tôn Tư Nguyên nhìn Tô Hoài Minh và những người khác, cảm thấy mình bị mình đang được nuôi dạy như một kẻ lười biếng, trong lòng rất tức giận.
Tô Hoài Minh là người cuối cùng thanh toán, cậu vừa thanh toán xong thì thấy người phục vụ mở to mắt nhìn biên lai của cậu, có vẻ rất kinh ngạc.
Trên đầu Tô Hoài Minh xuất hiện mấy dấu chấm hỏi.
Người phục vụ đưa hóa đơn cho cậu, vô cùng ngạc nhiên nói: "Xin chúc mừng, thưa cậu, cậu là khách hàng thứ 10.000 của siêu thị chúng tôi, chúng tôi sẽ tặng cậu một phiếu mua hàng trị giá 1.000 nhân dân tệ!"
Quầy lễ tân của siêu thị cũng nhận được tin tức, mấy người mặc đồng phục cầm một tấm bảng nhựa to có viết dòng chữ phiếu thưởng 1.000 nhân dân tệ, trao nó cho Tô Hoài Minh một cách hết sức hoành tráng.