[Hahahaha, đây thực sự là bệnh vương tử của Tôn Tư Nguyên sao?]
[Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tôn Tư Nguyên quan tâm, khéo hiểu lòng người như vậy!]
[Mặc dù Tôn Tư Nguyên là người lớn, nhưng bản chất của anh ta cũng không khác gì Tiêu Tiêu, có lẽ Tô Hoài Minh sinh ra là để trị người này!]
[! ! ! Đó là một góc độ mà tôi chưa từng nghĩ tới, rất có đạo lí!]
[Tôn Tư Nguyên tốt với Tô Hoài Minh như vậy, hai người đứng cùng nhau có vẻ rất xứng đôi, cắn nhẹ CP chút.]
[Hahahahahahaha, thật đúng là vạn vật cũng dập đầu mà!]
****
Những người khác ở trong phòng đều không biết vừa rồi sức khỏe của Tô Hoài Minh không tốt.
Tô Hoài Minh đi từ phòng tắm ra thì phát hiện mọi người đang ngồi ở phòng khách.
Vu Hiên Hiên thấy có khách mới đến, cưỡng ép kéo anh trai mình tới để bọn họ làm quen.
Vu Duệ Thành vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, nhưng trên mặt lại viết tôi muốn chạy trốn, không nỡ từ chối lòng tốt của em trai mình nên chỉ có thể chịu đựng.
Vu Hiên Hiên vừa ngậm miệng thì Vu Duệ Thành đã ngồi trên ghế sofa cách xa mọi người nhất, vẻ mặt lạnh lùng nhưng đôi tai đỏ rực của anh ấy không thể lừa được ai, nếu không phải còn đang ghi hình chương trình tạp kỹ, anh ấy nhất định sẽ nhốt mình trong phòng, trong vòng ba ngày tuyệt không bước ra ngoài một bước.
Tôn Tư Nguyên liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Tô Hoài Minh, theo phản xạ đứng dậy, bước nhanh tới gần, quan tâm hỏi: "Hiện tại đã khỏe hơn chưa?"
"Không có vấn đề gì cả." Tô Hoài Minh giơ tay lên cho Tôn Tư Nguyên xem bắp tay, chứng tỏ thân thể mình không có vấn đề gì.
Tôn Tư Nguyên nhìn làn da quá trắng mức và đôi tay mảnh khảnh của Tô Hoài Minh, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu, trong mắt anh ta thì Tô Hoài Minh mang một cái mác "yếu đuối".
Tôn Tư Nguyên theo sát Tô Hoài Minh, sợ Tô Hoài Minh đột nhiên ngất xỉu.
Sau khi Tô Hoài Minh ngồi trên ghế sofa, anh ta chủ động chạy vào bếp rót cho Tô Hoài Minh một cốc nước nóng.
"Uống nước nóng tốt cho cơ thể." Tôn Tư Nguyên không được tự nhiên nói.
Tô Hoài Minh đang bưng một cốc nước nóng, móng tay bị hơi nước hun cho hồng lên, trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Lúc này Tôn Tư Nguyên mới yên tâm ngồi ở vị trí ban đầu.
Quý Minh Triết và Vu Duệ Thành nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi cặn kẽ.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, giám đốc tổ chương trình từ phía sau camera nói: "Chào mừng đến với thị trấn nhỏ xinh đẹp Đông Giang này, mọi người sẽ trải qua một tuần vui vẻ ở đây!"
"Chúng tôi đã chuẩn bị một trò chơi để các em nhỏ kiếm tiền khởi nghiệp, số tiền sẽ được xác định dựa trên mức độ hoàn thành nhiệm vụ của các em, xin các bạn nhỏ hãy cố gắng không ngừng nhé!"
Vu Hiên Hiên giơ nắm đấm lên nói: "Cháu nhất định sẽ cố gắng!"
Đạo diễn nói tiếp: “Tầng một có bốn phòng nhỏ, các bạn nhỏ cần một mình đi vào phòng và hoàn thành nhiệm vụ, sau 15 phút mới có thể ra ngoài.”
Vu Hiên Hiên lại phát hiện ra vấn đề: "Chúng cháu chỉ có ba người, tại sao lại chuẩn bị bốn phòng ạ?"
Đạo diễn nói: “Một trong số đó là dành cho Tôn Tư Nguyên.”
Tôn Tư Nguyên nghe thấy điều này, lập tức xù lông tại chỗ.
Trẻ em phải hoàn thành một nhiệm vụ, mang anh ta theo làm gì!
Có phải ám chỉ anh ta chưa dứt sữa không!
Tôn Tư Nguyên lập tức tức giận đứng dậy, đang định lớn tiếng tranh cãi với đạo diễn thì chợt nhớ ra điều gì đó.
Tô Hoài Minh yếu đuối như vậy, lỡ như giọng anh ta quá lớn, dọa đến Tô Hoài Minh, Tô Hoài Minh lại vỡ thì làm sao bây giờ?
Tôn Tư Nguyên quay đầu nhìn Tô Hoài Minh, nghẹn khuất ngồi xuống.