Lời nói của Tôn Tư Nguyên lập tức nghẹn lại trong cổ họng, anh ta chết lặng.
Tô Hoài Minh dựa vào lan can, trong người không còn chút sức lực nào, chậm rãi trượt xuống.
Tôn Tư Nguyên hoàn toàn hoảng loạn, không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, anh ta đá văng chiếc vali bảo bối của mình, đỡ cánh tay Tô Hoài Minh: "Đột nhiên cậu xảy ra chuyện gì vậy? Có cần đến bệnh viện không?"
Tôn Tư Nguyên thấy cách ghế sofa gần nhất nên đỡ cậu ngồi xuống ghế sofa.
Tiếng hít thở của Tô Hoài Minh rất nặng, phập phồng không đều đặn, trên lông mi có giọt nước như pha lê: "Tôi, tôi không sao, chỉ là hơi tụt huyết áp một chút, anh, anh có đường không?"
Tôn Tư Nguyên lo lắng đến mức lắp bắp: "Tôi, tôi, tôi, tôi có socola, được không?"
Tô Hoài Minh khó khăn gật đầu.
Tôn Tư Nguyên nhanh chóng kéo vali xuống, lục lọi quần áo rồi dùng tốc độ nhanh nhất lấy socola ra.
Tôn Tư Nguyên chưa từng hầu hạ ai trước đây, nhưng lần này anh ta lại xé bao bì sô cô la ra rồi đưa nó vào miệng Tô Hoài Minh một cách rất chu đáo.
Tô Hoài Minh gần như bất tỉnh, chậm rãi mở miệng cắn một miếng socola.
Tôn Tư Viễn nhìn thấy Tô Hoài Minh khó chịu như vậy, còn cắn chậm nữa, hận đến mức ước gì có thể ăn sô cô la thay cho Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh thân hình gầy gò, nép mình trên ghế sô pha, cổ áo theo động tác nghiêng sang một bên, lộ ra xương quai xanh hơi lồi.
Chiếc áo sơ mi trên người cũng ướt đẫm mồ hôi, dính vào da thịt, loang thành những vết mờ.
Da mặt Tô Hoài Minh không có chút màu sắc nào, nhưng gương mặt và khóe mắt lại đỏ bừng bệnh hoạn, l*иg ngực phập phồng, hô hấp có chút nặng nề.
Cái bộ dáng này quả thực giống như là bệnh nguy kịch rồi! Tôn Tư Nguyên sợ hãi, tha thiết hỏi: "Cậu không sao chứ, thực sự không cần đến bệnh viện à?"
Ý thức của Tô Hoài Minh vẫn chưa rõ ràng, không biết vì sao, cậu đột nhiên nhớ đến Phó Tiêu Tiêu đã đi nơi khác chơi, khó khăn nói: "Tôi, tôi không sao, tôi lo lắng cho Tiêu Tiêu, anh có thể giúp tôi tìm cậu nhóc được không?"
Tôn Tư Nguyên: "..."
Sao nghe giống như đang thông báo hậu sự vậy?!
Khi Tôn Tư Nguyên nhìn thấy Tô Hoài Minh nhắm mắt lại, anh ta trực tiếp quỳ xuống đất, lắc lắc cánh tay của Tô Hoài Minh, gấp sắp khóc.
“Cậu nhịn thêm một chút nữa, cậu chết, tôi cũng không rõ ràng! Tôi còn trẻ như vậy, không thể gánh mạng người trên lưng rồi dành phần đời còn lại trong tù được!!"
Tôn Tư Nguyên vừa nói xong thì Tô Hoài Minh mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, có chút lúng túng.
Thân thể này quá yếu ớt, dễ đổ mồ hôi, lúc này mới biểu hiện có phần khoa trương nhưng đối với Tô Hoài Minh - người đã trải qua bệnh tật và cái chết thực sự, những thứ này không phải là vấn đề.
Nhìn thấy Tôn Tư Nguyên hoảng sợ như vậy thì động lòng trắc ẩn, cố gắng giơ tay lên vỗ vỗ vai Tôn Tư Nguyên, nhưng cuối cùng chỉ cử động ngón tay vài lần.
"Tôi, tôi ổn. Tụt huyết áp không chết người được."
Tôn Tư Nguyên: "..."
Cậu nhìn lại bộ dáng của mình đi rồi quyết định xem có muốn nói lời này hay không!!
Sau khi Tô Hoài Minh ăn sô cô la xong, triệu chứng mới giảm bớt một chút, nhưng vẫn rất khó chịu, Tôn Tư Nguyên sợ Tô Hoài Minh bắt đền mình nên hỏi: “Cậu bị tụt huyết áp, muốn ăn đồ ăn nhẹ hay nước trái cây không?"
Tô Hoài Minh còn chưa kịp nói cái gì thì Tôn Tư Nguyên đã chạy tới tủ lạnh, nhanh chóng mang đồ tráng miệng và trái cây trở lại đặt trước mặt Tô Hoài Minh, thái độ phục vụ có thể nói rất ân cần.
Sắc mặt Tô Hoài Minh trông dễ nhìn hơn nhiều, cậu cố sức mở mắt, ngồi thẳng dậy.
Nhìn thấy Tô Hoài Minh đổ mồ hôi nhiều như vậy, Tôn Tư Nguyên chủ động mang giấy vệ sinh tới, tuy là lần đầu tiên chăm sóc người khác nhưng động tác của anh ta cũng khá thuần thục.
Tôn Tư Nguyên thường vênh váo tự đắc, luôn yêu cầu người khác hầu hạ mình, Tô Hoài Minh là người đầu tiên được anh ta chăm sóc.