Tô Hoài Minh đang trong phát sóng trực tiếp trầm mặc ba giây, mái tóc hơi dài che đi đôi mắt, làm người ta khó có thể thấy được.
Tô Hoài Minh chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt đỏ thẫm như hoa đào nở rộ, đôi mắt đen láy phủ đầy sương mù, lông mi run rẩy hai lần, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, đọng lại trên mặt cậu.
Tô Hoài Minh nghẹn ngào, lại một giọt nước mắt rơi xuống, trong suốt như pha lê, môi đỏ bừng, giống như hình ảnh một mỹ nữ đang khóc.
"..."
Phó Tiêu Tiêu chưa từng thấy người lớn khóc bao giờ, trong lúc nhất thời quên khóc, ngơ ngác nhìn Tô Hoài Minh.
Sau khi Tô Hoài Minh ngáp xong, cậu mới tỉnh táo hơn một chút, cúi đầu nhìn Phó Tiêu Tiêu đang sững sờ.
Đối với một người tính khí thất thường như Phó Tiêu Tiêu, không được dỗ dành nó, nếu không nó sẽ cho rằng bạn dễ bắt nạt, càng không thể lý lẽ với nó, Phó Tiêu Tiêu còn quá nhỏ để nghe hiểu, trừng phạt bằng vũ lực có thể có tác dụng, nhưng đối với một đứa trẻ như vậy, khi bị đánh đòn chỉ khóc ngày càng to hơn.
Vậy thì chỉ có thể...
Tô Hoài Minh nhướng mày.
Không phải chỉ là khóc thôi sao?!
Tô Hoài Minh không có nửa phong thái thần tượng, trực tiếp ngồi trên mặt đất, nhắm mắt lại, giả vờ khóc không có hồn.
Phó Tiêu Tiêu bị trận này làm cho sợ hãi, tiếng khóc của cậu bé biến thành tiếng nức nở nhẹ nhàng.
Nhưng bị dạy hư nên vẫn tự tin yêu cầu: “Tôi, tôi là con nít, chú… chú là ba dượng của tôi, chú nhất định phải giúp tôi!”
Tô Hoài Minh mở mắt, cẩn thận ngáp, vài giọt nước mắt rơi xuống, xấu hổ vỗ đùi, lên án nói: "Lần đầu tiên nhóc là con nít, tôi cũng là lần đầu làm ba dượng, chúng ta đều lần đầu tiên, tại sao tôi lại phải nhường nhóc?!"
Đầu óc nhỏ bé của Phó Tiêu Tiêu không đủ dùng nên bị lời nói bình thường của Tô Hoài Minh làm cho quay vòng.
Hình như cũng có đạo lí.
So về tài ăn nói, Phó Tiêu Tiêu làm sao có thể thắng được Tô Hoài Minh, cậu bé khóc nức nở hai tiếng, hai má đỏ bừng vì khóc, bĩu môi nghĩ: "Ừ... ồ..."
Tô Hoài Minh chỉ đơn giản bắt chước hành vi vừa rồi của Phó Tiêu Tiêu, lắc vai một cách khoa trương, đá vào không khí bằng đôi chân dài của mình, các bộ phận Lego vốn được Phó Tiêu Tiêu ném tới đã bị đẩy xuống chân Phó Tiêu Tiêu.
Lần đầu tiên Phó Tiêu Tiêu nhìn cậu khóc từ góc độ của một người ngoài cuộc, Tô Hoài Minh lớn hơn Phó Tiêu Tiêu rất nhiều, trận thế khá đáng sợ.
Phó Tiêu Tiêu ngây dại, im lặng không nói được tiếng nào.
Tô Hoài Minh không còn nghe thấy Phó Tiêu Tiêu khóc nữa, cậu lấy hai tay che mặt, lén mở một mắt ra quan sát phản ứng của Phó Tiêu Tiêu.
[Hahahaha Tô Hoài Minh quá dễ thương!]
[Hành động chớp mắt và nhìn trộm thực sự khiến tôi rung động]
[Nói hay lắm, đây là lần đầu tiên của cậu, tại sao phải nhường chứ!]
[Ha ha ha ha, đây là cách trừng trị với trẻ con nghịch ngợm, tôi khóc lớn hơn nhóc, ồn ào hơn nhóc, xem ai sợ ai?]
[Nhưng mà, ai mới là một đứa trẻ chứ?]
[Tôi đã học được rồi, sau này cháu trai gây sự với tôi, tôi cũng sẽ dùng chiêu này, gậy ông đập lưng ông.]
Phó Tiêu Tiêu mím môi, lần đầu tiên suy nghĩ lại hành vi của mình, cậu nhóc cảm thấy Tô Hoài Minh không thể tiếp tục khóc nữa, muốn lại gần nhưng lại bị dọa lùi lại, cậu bé thấp giọng nói: “Tôi không cho chú giúp nữa, không phải được rồi sao…”
Tô Hoài Minh lợi dụng Phó Tiêu Tiêu không chú ý, cố ý dụi dụi đôi mắt đỏ hoe của, giống như đã khóc lớn: "Cũng không được, vừa rồi nhóc dùng mảnh Lego đập vào chân tôi, rất đau đó!"
"Ừm..." Phó Tiêu Tiêu thật sự không biết nên làm thế nào, chỉ có thể nói: "Vậy tôi thổi cho chú một chút."