Khi xe của đoàn chương trình chạy vào, hai bên đường là những thảm cỏ xanh mướt, được chuyên gia tận tình chăm sóc, ngay cả những đầu phun nước cũng tỏa ánh vàng rực dưới nắng.
Xe càng đi xa, đoàn ghi hình và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp càng sốc.
[Ôi Chúa ơi, từ khi vào nhà, tôi đã nhìn thấy ba đài phun nước thiên thần, bốn biệt thự kiểu châu Âu, hai phòng ấm trong suốt trồng hoa và một vườn hoa hồng rộng lớn! Nó lớn đến mức thái quá! !]
[Cảm ơn cậu, tôi có tư liệu cho giấc mơ tối nay rồi.]
[Ước mơ cuối cùng của tôi là được sống ở đây.]
[Cười chết, có người vừa nói Tô Hoài Minh nghèo đến nỗi không thuê được nhà, chỉ có thể sống ở nông thôn, bây giờ mặt có đau không?]
[Nếu là một nông thôn thế này, tôi sẽ sống ở đó đến hết đời. Đầu chó.jpg]
Những người đó không chịu dễ dàng thừa nhận rằng họ đã đoán sai, âm dương quái khí mà phát màn đạn.
[Tô Hoài Minh đúng là có mưu đồ, cậu ta biết đoàn tiết mục tới ghi hình nên cố ý xây biệt thự, muốn dụ đám nhà giàu.]
[Có một nhóm cư dân mạng mới xuất hiện sao, sao lại không có đầu óc như vậy, mắt thấy thì tin thật sao?]
[Khó trách người nổi tiếng kiếm tiền dễ dàng, đám người xem này không có đầu óc, tranh nhau mua rau hẹ]
[Tổ tiết mục chỉ ghi hình ở nhà hai ngày, thuê biệt thự ba ngày, kỳ thực chi phí không lớn, ngay cả người bình thường cũng có thể mua được]
…
Màn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp biến thành việc Tô Hoài Minh muốn khoe của, cố ý thuê biệt thự, có người phàn nàn xe của đoàn tiết mục chạy càng lúc càng chậm, phải chăng họ cố tình hợp tác với Tô Hoài Minh, để làm cho khán giả xem nhiều cảnh bên ngoài hơn?
Kỳ thực Tô Hoài Minh thật sự không có ý này, xe chạy chậm đơn giản là bởi vì chương trình tổ đi lạc.
Nơi này diện tích quá lớn, đại khái có bảy tám căn biệt thự, nhân viên tổ chương trình không phân biệt được căn nào thuộc về Tô Hoài Minh.
Đúng lúc này, họ nhìn thấy một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú mặc bộ vest kiểu âu đang đứng trên đường, lịch sự vẫy tay chào xe của đoàn chương trình.
Tổ chương trình dừng xe lại, nhân viên có vẻ khó hiểu nhìn người đàn ông.
Người đàn ông lễ phép chào hỏi, khẽ gật đầu: “Người lần đầu tới đây rất dễ lạc đường, tôi cố ý đợi ở đây để đưa các bạn đến chỗ ở của ngài Tô, không biết các bạn có cần không?”
Nhân viên tổ chương trình thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói: “Vẫn anh suy nghĩ thấu đáo, xin lỗi đã làm phiền anh.”
Sau khi chàng trai lên xe, nhân viên trò chuyện với cậu ta: "Nơi này thật sự rất lớn, nhà Tô Hoài Minh là ở tòa nhà nào thế?"
Vẻ mặt của chàng trai trở nên kỳ lạ, anh ta lịch sự nói: “Nơi này thuộc về ngài Tô, có điều nhà chính lại nằm xa hơn. Những biệt thự mà anh vừa thấy chuyên dành cho khách ở, còn có hai biệt thự nữa cho nhân viên của chúng tôi sinh sống.”
Những lời này vừa nói ra, các nhân viên của tổ chương trình đã nghẹn họng trân trối, hồi lâu không tìm được tiếng nói.
Màn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp dừng lại một lúc rồi nhanh chóng phun ra.
[Chết tiệt, Tô Hoài Minh quá ngầu, nơi lớn như vậy đều thuộc về cậu ta!]
[Hóa ra cậu chàng đẹp trai có khuôn mặt này chỉ là nhân viên]
[Nhân viên thực sự có thể sống trong biệt thự ư! Tôi lau sàn rất sạch, tôi có thể đến đây làm việc được không?]
[Tô Hoài Minh nhìn tôi đi, cái gì tôi cũng có thể làm, chỉ cần cho phép tôi ở biệt thự!]
[Đối với một nơi rộng lớn như vậy, dù chỉ thuê nó trong ba ngày thì đó cũng là một số tiền khổng lồ!]
[Đúng vậy, cho dù là thuê cũng chứng tỏ Tô Hoài Minh rất giàu có]