Đêm đã rất khuya nhưng đèn trên tầng cao nhất của tòa nhà Phó thị vẫn sáng.
Tống Hàm Dục mặc bộ vest màu xanh đậm, dang rộng hai chân, ngồi trên ghế sofa với tư thế rất không lịch sự, trông anh tuấn nhưng không giấu được sự mệt mỏi, anh ấy dùng tay nhéo lông mày rồi thở ra một hơi dài.
Dù còn trẻ nhưng anh ấy cũng không thể chịu đựng được!
Anh ấy ngước nhìn Phó Cảnh Phạn đang mặc một thân tây trang.
Sau một ngày bận rộn, bộ vest của anh vẫn gọn gàng, không có nếp nhăn, mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, con ngươi đen và vẻ mặt điềm tĩnh khiến người ta không thể đoán được cảm xúc.
Tống Hàm Dục và Phó Cảnh Phạn lớn lên cùng nhau, Phó Cảnh Phạn hơn anh ấy bốn tuổi, Tống Hàm Dục luôn coi anh như một người anh trai đáng tin cậy và là tấm gương.
Khi Phó Cảnh Phạn muốn thành lập đế chế kinh doanh của riêng mình, Tống Hàm Dục đã tham gia mà không nói một lời, cảm thấy nếu đi theo Phó Cảnh Phạn chắc chắn sẽ có tương lai.
Anh ấy đã đánh giá quá cao bản thân mình, cho dù anh ấy trẻ hơn Phó Cảnh Phạn, dù không thể theo kịp tốc độ của Phó Cảnh Phạn, lá gan cũng không bằng anh!
“Em thật sự không thể làm được nữa.” Tống Hàm Dục yếu ớt nói: “Em cảm thấy hiện tại chỉ còn một hơi, sắp thành đèn cạn dầu rồi, ta phải nghỉ ngơi ba ngày mới được.”
Phó Cảnh Phạn vai rộng chân dài đứng trước cửa sổ sát đất khổng lồ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, cặp kính gọng vàng trên sống mũi phản chiếu ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà bên ngoài.
Dưới sự bao phủ của màn đêm, giọng nói của Phó Cảnh Phạn càng trầm hơn: “Đợi hoàn thành công việc trước mắt, cậu có thể nghỉ ngơi.”
Tống Hàm Dục nghe vậy, trong lòng oán hận thở dài, cảm thấy cái mạng của anh ấy sắp đáp ở nơi này rồi.
Nhưng anh ấy hiểu tính cách Phó Cảnh Phạn, không dám phàn nàn chút nào, nói: “Email về việc hợp tác đã được gửi vào hộp thư của anh chưa?”
"Gửi rồi."
Tống Hàm Dục ôm bàn đứng dậy, như thể uống rượu giả, cố ý loạng choạng nói: "Vậy em có thể dùng máy tính của anh gửi email đó cho em được không?"
"Có thể."
Tống Hàm Dục đang ngồi trước bàn máy tính, thấy hộp thư báo có 94 email chưa mở.
Anh ấy nghi ngờ nhíu mày rồi bấm vào hộp thư, bị dòng chữ “Em rất nhớ anh” tràn ngập toàn màn hình.
Vừa rồi Tống Hàm Dục trông như chỉ còn một hơi thở, nhưng bây giờ anh ấy lập tức tỉnh táo, đôi mắt sáng ngời nhìn màn hình, hết sức nhiều chuyện mà lật tiếp, phát hiện ra rằng email của Tô Hoài Minh đã chiếm tới ba trang!!
Mặc dù Tống Hàm Dục sùng bái Phó Cảnh Phạn, nhưng Phó Cảnh Phạn chỉ quan tâm đến công việc, quá lãnh khốc vô tình, không có chút nhân tính nào, đây là lần đầu tiên Tống Hàm Dục tìm thấy chuyện để bàn tán ở trên người Phó Cảnh Phạn.
“Anh Phạn, anh tới xem xem.” Tống Hàm Dục vẫy tay với Phó Cảnh Phạn, vẻ mặt như cáo bắt trộm gà.
Phó Cảnh Phạn khẽ cau mày, bước tới nhìn xuống màn hình máy tính.
Anh và Tô Hoài Minh chẳng qua chỉ là hợp đồng kết hôn, quan hệ cũng không thân thiết, trước đó họ đã thỏa thuận với Tô Hoài Minh là mỗi tối sẽ gửi email báo cáo hành trình và những vấn đề quan trọng, sao hôm nay đột nhiên gửi nhiều email như vậy...
Phó Cảnh Phạn nhớ tới giọng điệu lạnh lùng trong điện thoại, đột nhiên cảm thấy mình không hiểu nổi Tô Hoài Minh.
Tống Hàm Dục không chớp mắt nhìn Phó Cảnh Phạn, không muốn bỏ lỡ biểu cảm, đáng tiếc lòng dạ người sau quá sâu khiến anh ấy có thể nhìn thoáng qua cảm xúc của anh.
Tống Hàm Dục cười đầy ý nghĩa hai tiếng, nói đùa: "Ây dà, người đã kết hôn thì khác ha!"
“Vợ anh nhớ anh như vậy, sao anh không về nhà thăm chút?”
Vẻ mặt Phó Cảnh Phạn lạnh tanh, như không để trong lòng: "Không có thời gian về."
Tống Hàm Dục tặc lưỡi hai lần, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phó Cảnh Phạn, anh ấy đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi với người mà mình chưa từng gặp qua, hỏi: “Anh không lo lắng cậu ta sẽ cùng Lão Vương bên cạnh bỏ trốn trong cơn tức giận sao?”
“Không lo.” Phó Cảnh Phạn nhìn tài liệu, thản nhiên nói: “Đó là quyền tự do của cậu ta.”