“Cậu nói mớ cái gì thế, cậu tham gia chương trình truyền hình này để làm bia đỡ đạn đấy!” Dường như nghĩ tới điều gì đó thú vị, Chương Chí Hiên cúi người nói vào tai Tô Hoài Minh: “Công ty này chính là một đấu trường, ký hợp đồng với một đống người mới, để bọn họ gϊếŧ chóc lẫn nhau. Người chiến thắng cuối cùng sẽ có được tất cả tài nguyên, những người khác toàn bộ sẽ trở thành bia đỡ đạn. Lúc đầu vì biết được điểm này, tôi mới ký hợp đồng với công ty này, bởi vì tôi chắc chắn mình sẽ trở thành kẻ giành thắng lợi cuối cùng đó đấy!”
Tô Hoài Minh nhướng mắt lên nhìn Chương Chí Hiên.
Đây quả là một người tốt, tiết lộ thông tin lớn như vậy, khiến cho cậu càng có thêm lý do để thoát khỏi công ty này.
Tô Hoài Minh cố ý chọc tức anh ta: “Anh là ai, thân với tôi lắm à?”
Chương Chí Hiên chẳng ngờ chỉ mấy ngày không gặp, trình độ chọc tức người khác của Tô Hoài Minh lại nâng tầm lên không ít, cười nhạo một tiếng: “Đừng có dùng thủ đoạn cỏn con này chọc tức tôi, cậu nên hiểu rõ thân phận của tôi hơn bất kỳ ai. Cậu của tôi chính là sếp lớn thứ hai của công ty này. Lần trước đắc tội với tôi bị phong sát nửa năm, vẫn chưa thấm vào đầu à?”
“Lần này anh cũng phong sát tôi đi.” Tô Hoài Minh nhàn nhạt nói: “Vừa hay tôi cũng không muốn tham gia chương trình truyền hình này.”
“!!!” Chương Chí Hiên nói mãi nhưng phí công vô ích, trong lòng vô cùng tức giận, làm thế nào cũng nuốt không trôi, khiến anh ta sắp ngạt chết rồi.
Anh ta hổn hển hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bỗng nhìn đến Phó thị bên cạnh, lại tìm thấy cái cớ để làm nhục Tô Hoài Minh: “Một nghệ sĩ tầm cỡ như cậu cả đời này cũng đừng hòng hợp tác với Phó thị, đến cả việc đặt chân vào cửa lớn của công ty, người ta cũng sẽ thấy cậu dơ bẩn!”
Nghe thấy vậy, biểu cảm của Tô Hoài Minh trở nên kỳ lạ, hỏi ngược lại nói: “Vậy anh thì có cơ hội hợp tác với Phó thị à?”
Chương Chí Hiên nghẹn họng.
Phó thị sở hữu cả một đế chế thương nghiệp, thế lực rắc rối phức tạp, đứng thứ nhất thứ hai trong toàn bộ giới tư bản. Đối với anh ta mà nói, Phó thị chỉ nhìn mà không với tới được, anh ta phấn đấu thêm mười năm nữa nói không chừng mới có thể sờ được vào ngưỡng cửa hợp tác.
Nhưng ở trước mặt Tô Hoài Minh, Chương Chí Hiên không muốn bị yếu khí thế, mạnh miệng nói: “Đương nhiên rồi, dựa vào danh tiếng của tôi, tôi muốn vào thì vào, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ có thể giành được vị trí đại diện nhãn hàng.”
Lúc nói chuyện, Chương Chí Hiên không hề cảm thấy chột dạ. Trong tiềm thức, anh ta cảm thấy một minh tinh nhỏ khốn đốn như Tô Hoài Minh căn bản không thể vạch trần được anh ta, càng không thể khiến anh ta khó xử.
Chương Chí Hiên tạo sẵn dáng, còn muốn tiếp tục tranh luận với Tô Hoài Minh, nào ngờ Tô Hoài Minh yên tĩnh trong chốc lát, sau đó đột nhiên nhếch miệng cười.
???
Nụ cười này quá đáng sợ, Chương Chí Hiên cảm nhận được một tầng khí lạnh toát ra phía sau lưng, bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Còn chưa kịp hỏi, anh ta đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ công sở, trang điểm tinh xảo, vô cùng có khí chất bước ra từ cửa lớn Phó thị.
Cô ấy rất có địa vị trong công ty, nhân viên và bảo vệ đi qua đều cung kính chào hỏi cô ấy.
Người phụ nữ mỉm cười, đi thẳng qua chỗ họ.
Chương Chí Hiên có chút thụ sủng nhược kinh, vô thức nở một nụ cười, muốn chào hỏi với người phụ nữ.
Nhưng tay của anh ta vừa cất lên, đã nhìn thấy người phụ nữ gật đầu với Tô Hoài Minh, thái độ cung kính nói: “Xin chào Tô tiên sinh, rất xin lỗi, để ngài chờ lâu rồi.”
“Không sao.” Lời này là nói với thư ký Chu, nhưng Tô Hoài Minh vẫn luôn nhìn về phía Chương Chí Hiên.
Thư ký Chu bước sang một bên, nói: “Giờ tôi sẽ dẫn ngài vào.”
Tô Hoài Minh gật đầu, sau khi đi về phía trước vài bước, cậu đột nhiên xoay người nhìn về phía Chương Chí Hiên đang đứng đực người ra.
Cậu nở một nụ cười giống hệt vừa nãy, chu đáo nói: “Không phải anh vừa nói lúc nào cũng có thể vào à, đi thôi, chúng ta cùng đi.”
Chương Chí Hiên nhớ tới lời chém gió vừa nãy của mình, khoé miệng co giật, mặt nóng như lửa đốt, nhưng trước mặt các thư ký, anh ta tức giận mà không dám nói gì.
Tầm mắt của thư ký Chu đảo qua đảo lại giữa hai người, dường như hiểu ra gì đó, rất lịch sự nhìn Chương Chí Hiên: “Xin hỏi anh có hẹn trước không?”
Chương Chí Hiên xấu hổ đến mức tột cùng, quấn tũng tới mức chỉ muốn đào một lỗ trên mặt đất chui xuống, ù ù cạc cạc nói: “Tôi…tôi…”
Thư kỳ Chu lộ ra biểu cảm bất lực: “Thật ngại quá, công ty quy định nếu không có hẹn trước, người ngoài không thể bước vào công ty.”
Hai chữ ‘người ngoài’ như nhắc nhở Chương Chí Hiên, muốn vào công ty thì chỉ có nằm mơ thôi.
Tô Hoài Minh rất thưởng thức sắc mặt muôn màu muôn vẻ của Chương Chí Hiên, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, bỗng dưng ‘A’ lên một tiếng, giống như ngộ ra mà nói: “Hoá ra là anh không vào được, chỉ là chém gió thôi à!”
Nét diễn của cậu vừa khoa trương lại vừa qua loa, rõ ràng đang nói “Tôi chính là muốn tức chết anh đấy.”
Chương Chí Hiên: “...”
Anh ta suýt chút nữa trợn mắt trực tiếp ngất đi.