“Tô tiên sinh, con của cậu, tôi thực sự không thể dạy nổi nữa.”
“Tiêu Tiêu thích chơi khăm, hôm nay thằng bé liên tục gặng hỏi tôi một câu hỏi kiến thức phổ thông, tôi giảng tới mức khô cả họng, sứt đầu mẻ trán, thằng bé lại chỉ vào tôi cười lớn, thằng bé chính là cố ý!”
Nói tới chỗ đau lòng, cô giáo trung niên tháo cặp kính gọng đen ra, lấy tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tôi không làm nữa, cậu đổi giáo viên khác đi!”
Nói rồi, cô giáo trung niên quả thực không chịu nổi nữa, ôm mặt đi về phía cửa, một phút cũng không muốn ở lại thêm nữa.
Tô Hoài Minh nhìn thấy điện thoại mà cô giáo trung niên để trên bàn, bèn nhắc nhở: “Đợi chút đã, cô…”
Cậu vô thức muốn đuổi theo, nhưng vừa đứng dậy đi được hai bước, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, hoa mắt chóng mặt, tim cũng đập rất nhanh, chân tay mềm nhũn ra, không thể nhúc nhích nổi.
Tô Hoài Minh nhanh chóng lấy tay chống lấy bàn để không bị ngã xuống.
Cậu ôm lấy đầu ngồi xuống, đưa điện thoại cho người hầu bên cạnh, để anh ta trả lại cho cô giáo trung niên.
Mất tầm năm phút, Tô Hoài Minh mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Cơ thể này vốn đã khá yếu ớt, nguyên chủ lại ăn kiêng quá mức, bị suy dinh dưỡng, lại còn thiếu ngủ trầm trọng, sức lực cạn kiệt, vậy nên mới dẫn tới việc cậu chỉ đi vài bước đã cảm thấy khó chịu tới vậy.
Nhưng Tô Hoài Minh lại rất hài lòng với tình trạng sức khoẻ của cơ thể này.
Trước khi xuyên vào sách, bệnh của cậu đã tiến triển tới mức không thể cứu chữa, cả ngày mê man nằm trên giường, chịu đựng cơn đau mà thuốc men không thể áp chế, tuyệt vọng sống qua ngày.
Cuối cùng, sinh mệnh của cậu đã đi tới hồi kết, vào khoảnh khắc mất đi ý thức, cậu nghĩ có phải bản thân cuối cùng cũng chết rồi không.
Trời cao lại trêu đùa cậu, cậu không chết mà xuyên vào trong một quyển sách.
Nghĩ tới đây, Tô Hoài Minh ngước mắt lên nhìn xung quanh.
Đây là một căn phòng ngủ rộng tới mức bất thường được bài trí xa hoa, trên tường treo hàng trăm vạn bức họa nổi tiếng, đồ cổ được bày biện tuỳ ý trên bàn, đâu đâu cũng thể hiện rõ tiềm lực tài chính khổng lồ của chủ nhân.
Căn phòng này thuộc về nguyên chủ, nói chính xác hơn là thuộc về chồng nguyên chủ.
Nhưng Tô Hoài Minh biết được cốt truyện lại vô cùng hiểu rõ, chẳng bao lâu nữa, cậu sẽ trắng tay bị đuổi ra khỏi nhà.
Quyển sách mà cậu xuyên vào có tên là《Cuộc sống phản công: đạt thành công trong giới giải trí》, nguyên chủ là một bia đỡ đạn, là một công cụ để thúc đẩy cốt truyện và lôi kéo thù hận.
Sau khi vào giới giải trí, nguyên chủ đi đâu cũng gặp khó khăn, trước đây xuất hiện ở một chương trình tìm kiếm tài năng, bị mắng lên hot search, bị cộng đồng mạng chế giễu.
Sau khi rút khỏi chương trình tạp kỹ, dưới cơ duyên tình cờ, nguyên chủ kết hôn chớp nhoáng, còn có thêm một đứa con kế ba tuổi.
Tình tiết này trong sách được tóm lược, Tô Hoài Minh cũng không biết nguyên nhân cụ thể là gì.
Tình tiết sau đó, cậu giống như một chú hề vậy, để nổi tiếng mà mang con kế tham gia show thiếu nhi, bị con kế hành hạ, còn bị buộc tội ngược đãi trẻ em, danh tiếng nát tới mức cùng cực, sự nghiệp cũng tan tành mây khói, bất lực rút khỏi giới giải trí.
Sau đó, nguyên chủ nhận được một khoản tiền bồi thường ly hôn, cả đời trầm cảm vì thất bại, bạn bè từng người một rời đi, cô đơn không nơi nương tựa sống cuộc đời đau khổ dài đằng đẵng. Thế gian đối với nguyên chủ mà nói giống như địa ngục vậy.
Quan điểm của Tô Hoài Minh về chuyện này lại hoàn toàn ngược lại.
Tuy rằng nguyên chủ sức khỏe không tốt, nhưng ban đêm sẽ không vì đau đớn mà tỉnh giấc, ăn cơm cũng sẽ không nôn ra, có thể xuống giường đi bộ, trên người cũng không cần cắm các loại ống dẫn khác nhau để duy trì mạng sống... điều này đã là mơ ước đối với cậu rồi!
Tô Hoài Minh có được sinh mệnh một lần nữa, chỉ muốn nằm dài ra, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp.