Người Đại Diện Ngốc Nghếch, Dùng Quân Huấn Oanh Tạc Giới Giải Trí

Chương 45: Cậu nghĩ nhiều rồi

Ngày hôm sau, Tiêu Hòa hủy bỏ buổi tập, đưa Từ Nhất Chu đến đài truyền hình.

Đây là một chương trình giải trí có tên là “Hành trình kinh hoàng”, luật chơi có phần giống với trò chơi trốn thoát khỏi mật thất.

Các khách mời trong mỗi tập của chương trình sẽ cần phải vượt qua những chướng ngại vật khó nhằn, trốn thoát khỏi sự đuổi bắt của quái vật, cuối cùng tìm ra sự thật của mật thất, thành công thoát ra ngoài.

Chương trình này hiện tại mới chỉ phát sóng một tập, tuy là chương trình mới nhưng nhìn vào cách dàn dựng và đạo cụ của chương trình có thể thấy kinh phí rất dồi dào, thậm chí còn mời cả ngôi sao đang nổi tiếng tham gia.

Cốt truyện được xây dựng hợp lý, vừa có tiếng cười vừa có nước mắt, Tiêu Hòa gần như có thể khẳng định, không mất quá nhiều thời gian, chương trình này sẽ bùng nổ khắp trên mạng.

Trong tập lần này, sẽ xuất hiện tám NPC quái vật, số lượng người đến trường quay phỏng vấn không nhiều, tính cả Từ Nhất Chu là vừa đủ tám người.

Thêm vào đó, vai diễn này không đòi hỏi kỹ năng diễn xuất cao, đạo diễn chỉ liếc qua một lượt đã đồng ý.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt của Từ Nhất Chu, mắt ông ta sáng lên, khẽ gật đầu hài lòng.

“Đi chọn vai đi, có tổng tám vai, các cậu cứ tự do lựa chọn.”

Từ Nhất Chu nghe vậy thì nóng lòng muốn thử, nhưng vừa đứng dậy thì đã bị Tiêu Hòa ấn lại.

“Để tôi đi xem thử giúp cậu.”

Nếu để Từ Nhất Chu đi, với phong cách của cậu ấy, có lẽ thấy gì cũng muốn diễn, vậy chẳng phải công sức tập luyện trước đây đều uổng phí sao?

Tiêu Hòa giới thiệu bản thân xong, sau đó đi theo những người khác vào trong.

Tám thẻ nhân vật được đặt ngay ngắn trên bàn, trên đó chỉ ghi đơn giản trang phục, đạo cụ và phạm vi hoạt động.

Mặc dù đạo diễn đã nói rằng những NPC này đều là quái vật, nhưng từ các thẻ nhân vật có thể thấy rằng, thật ra mỗi nhân vật đều có sự khác biệt.

Nhất là hai nhân vật trong số đó, cả đạo cụ và nhiệm vụ đều nhẹ nhàng hơn những vai còn lại một chút, thậm chí cả trang phục quái vật cũng cực kỳ kín đáo.

Còn những con quái vật khác thì vô cùng xấu xí, khó có thể diễn tả bằng lời.

Rất nhanh, hai nhân vật này đều được mọi người tranh giành nhau.

Tiêu Hòa cẩn thận xem xét những thẻ nhân vật còn lại, phân tích thông tin trên đó, sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, cô chọn một thẻ màu xanh lá cây không ai quan tâm, rồi đưa cho đạo diễn.

“Tôi chọn cái này.”

Trên mặt đạo diễn thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Đây chính là NPC xấu xí nhất và vất vả nhất trong tất cả đấy, cô chắc chứ?”

Chỉ thấy trong phần mô tả trên thẻ có ghi rõ rằng, con quái vật NPC này có lông toàn thân màu xanh, thân hình to béo, lưỡi dài lè ra, khuôn mặt xấu xí đáng sợ.

Ngoài ngoại hình, nó còn kèm theo đạo cụ nặng tới hai mươi cân, phạm vi hoạt động là cả bản đồ, diễn một lần thôi là cũng đủ để mệt đến lột da.

Nhưng Tiêu Hòa lại chú ý đến một điều.

Phạm vi hoạt động của các NPC khác toàn chỉ là một khu vực nhỏ cố định, chỉ có con này là có thể hoạt động trong khắp cả bản đồ.

Chắc chắn có gì đó đặc biệt.

“Chắc chắn.”

“Được!”

Đạo diễn đột nhiên bật cười, kín đáo đưa cho cô một bản xây dựng nhân vật, nói: “Thật ra, ngay khi nhìn thấy Từ Nhất Chu, tôi đã cảm thấy cậu ấy là người phù hợp nhất để đóng vai này. Cầm về nghiên cứu kỹ nhé, đừng phụ lòng mong mỏi của tôi.”

Tiêu Hòa lật mở bản mô tả, thấy nội dung bên trong xong, trên mặt thoáng hiện lên vẻ mừng rỡ.

Cược! Đúng! Rồi!

Bên ngoài phòng, Từ Nhất Chu đang buồn chán nghe lén, tai dán sát vào cửa, nhưng lại chẳng nghe được gì.

Chờ đến khi Tiêu Hòa vừa bước ra, cậu ấy lập tức háo hức tiến đến, vẻ mặt đầy mong chờ.

“Đội trưởng, nói chuyện với đạo diễn xong rồi à? Em đóng vai gì thế?”

Tiêu Hòa khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

“Nói chuyện xong rồi, cậu diễn vai đập đá trên ngực*.”

(*) Nguyên văn là 胸口碎大石 - hung khẩu toái đại thạch: Màn biểu diễn đặt một tảng đá lớn trên ngực một người đang nằm, một người khác thì cầm búa đập nát tảng đá lớn.

Nghe xong, Từ Nhất Chu hơi cau mày, có chút ảo não mà nói: “Không được đâu, em sẽ không chịu nổi một nhát búa mất.”

Tiêu Hòa liếc cậu ấy một cái.

“Nghĩ gì vậy? Cậu đóng vai tảng đá lớn.”