Người khác tới quân doanh tham gia huấn luyện, là đau khổ, là tra tấn.
Tiêu Hòa tới quân doanh thì lại vui sướиɠ như được về quê hương.
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần vừa đến quân doanh, Tiêu Hòa sẽ dứt khoát ném Hoắc An cho đoàn phim, cũng không thèm nhìn thêm lấy một cái, đã nóng lòng không chờ nổi mà đi tham gia huấn luyện.
Liên tục mấy ngày như thế, Hoắc An cảm thấy rất đau lòng.
“Ai không biết còn tưởng là cô ấy tham qua quân ngũ ở đây thật đấy chứ.” Tiền Tam Thủy thở dài nói.
Lần đầu tiên anh ấy thấy có người nhiệt tình với việc huấn luyện đến vậy, không chỉ huấn luyện bản thân mà còn huấn luyện cho người khác.
Tuy rằng anh ấy không tham gia, nhưng cũng nghe được một vài tin đồn.
Không ít binh lính đồng loạt phản ánh lại, nói trong đội có một sĩ quan huấn luyện mới, huấn luyện mọi người không hề nương tay chút nào, ai nấy khổ không kể xiết, mỗi lần kết thúc huấn luyện, eo mỏi lưng đau, bước đi giống như zombie ra cửa, tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ.
Nhưng mà, tuy huấn luyện vất vả như vậy, nhưng hiệu quả lại rất rõ rệt, trong bài kiểm tra thể lực ngày hôm qua, số liệu tổng thể tăng vọt một bậc.
Anh ấy đoán có lẽ chuyện này có liên quan đến Tiêu Hòa.
Hoắc An nghe anh ấy nói như vậy, không khỏi nổi lên tính tò mò.
Vừa đến giờ nghỉ giữa trưa, cậu ấy cầm hộp cơm quyết định đi tìm Tiêu Hòa, nhân tiện bồi dưỡng cảm tình với người đại diện đôi chút.
Nhưng khi đến sân luyện tập, Tiêu Hòa lại không có ở đó.
Chỉ có binh lính ngã rạp đầy đất, người nào người nấy đều mồ hôi ướt đẫm, thở hồng hộc, như thể đã mất đi nửa cái mạng.
Nhìn thôi cũng biết là vừa mới huấn luyện xong.
Quá độc ác.
Thấy cậu ấy, tiểu đội trưởng hai chân run rẩy bước tới, giải thích: “Tiêu Hòa về công ty ăn cơm rồi.”
“Về công ty?”
Hoắc An hơi kinh ngạc.
Cơm hộp do đoàn làm phim cung cấp cũng khá ngon, hơn nữa trong quân doanh cũng có căng tin, rốt cuộc nhà ăn ở công ty có sức hút gì, mà có thể khiến cho cô từ ngàn dặm xa xôi chạy về?
Đang suy nghĩ, những người lính khác nhìn thấy cậu ấy, ào ào vây quay.
“Cậu chính là Hoắc An à?”
“Ngôi sao mà Tiêu Hòa dẫn dắt chính là cậu?”
“Chẳng lẽ bình thường cô ấy cũng huấn luyện cậu như vậy à?”
Hoắc An nhìn đám người đang chật vật, yên lặng gật đầu.
“Không sai, tôi là Hoắc An.”
Sau khi nhận được câu trả lời này, ánh mắt của mọi người sáng rực lên, như thể đã tìm thấy tổ chức, lập tức nắm chặt tay cậu ấy.
Chỉ hận gặp nhau quá muộn.
“Cậu vất vả rồi.”
“Thời gian dài như vậy, sao cậu có thể chịu đựng được vậy? Chúng tôi mới chỉ mấy ngày thôi đã chịu không nổi rồi.”
Hoắc An rơi lệ nói: “Những gì các cậu được huấn luyện, thật ra còn chưa bằng một phần mười những gì tôi đã trải qua.”
Con hamster khổng lồ kia vẫn còn chưa xuất hiện nữa, đó mới là sự tàn phá đối với thể xác và tinh thần.
Nếu không, tại sao thể chất mà ngay cả ông nội cũng không có cách rèn luyện của cậu ấy, lại có thể thay da đổi thịt, khỏe khoắn hẳn lên chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi?
Mấy người nghe vậy, lại sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Hoắc An càng thêm đau lòng.
“Cô ấy đã tra tấn thế nào… không phải, là huấn luyện cậu như thế nào?”
Hoắc An thở dài, như anh em tốt mà ôm lấy tiểu đội trưởng.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã nhanh chóng xây dựng được tình hữu nghị cách mạng với bọn họ.
“Đi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói.”
Nói xong, cả đám người đi về phía nhà ăn.
Mấy hôm nay Tiêu Hòa vẫn luôn ăn ở nhà ăn của công ty, mỗi ngày không ngại cực khổ từ quân doanh chạy về đây, ăn hết ba chén cơm, sau đó cảm thấy hài lòng mà rời đi.
Trở lại nơi đóng quân chuẩn bị tiếp tục huấn luyện, lại phát hiện tất cả mọi người ngồi thành một vòng tròn, Hoắc An thì ngồi ở giữa, không biết đang nói gì, trên mặt hiện lên vẻ bi thảm.