“Chúng tôi thì khác, Nghiêm Tu Quần tới để biểu diễn. Tiêu Hòa, sao cô lại đưa nghệ sĩ dưới trướng mình tới tham gia thi đấu thế? Chẳng lẽ cô không biết, những nghệ sĩ đã từng tới thi đấu, về sau đều gặp chuyện không may à?”
Cô ta nhìn qua với vẻ mặt trách cứ, bắt đầu thuyết giảng.
Tiêu Hòa khẽ gật đầu.
“Đã từng nghe nói qua một chút.”
“Vậy mà cô còn tới? Kể cả không nhận được lời mời nào, thì sau này cũng vẫn còn cơ hội cơ mà, liều lĩnh như vậy, lỡ như Hoắc An..."
Phan Hồng than thở, mỉm cười quan sát Hoắc An một lượt, lại nói: “Tôi thấy cậu ấy cũng là một hạt giống tốt, như vậy đi, tôi với đạo diễn có quan hệ không tồi, chờ lát nữa tôi nói giúp cô một tiếng, tạm thời để Hoắc An rút lui, lùi bước trước khi lâm trận cũng không tính là mất mặt.”
Hoắc An là bậc thầy trong việc chưa đánh trống đã lui quân, vừa nghe thấy lời này, quả nhiên ý định đánh bài chuồn lại ngóc đầu dậy.
Tiêu Hòa chỉ liếc cậu ấy một cái.
“Cảm ơn, không cần đâu, đạo diễn Triệu đã sắp xếp lịch trình xong xuôi rồi, cũng không nên thay đổi.”
Phan Hồng: “Đó là bởi vì cô không quen thân với chị ấy, chứ dựa vào quan hệ của tôi với chị ấy, chỉ cần nói mấy câu là xong.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đạo diễn Triệu đã bước nhanh mà tới.
Phan Hồng dường như muốn chứng minh mối quan hệ tốt đẹp của mình với đạo diễn, mỉm cười ngẩng đầu chào hỏi.
“Đã lâu không gặp, đạo diễn Triệu, cảm ơn chị đã mời Nghiêm Tu Quần của chúng tôi tới biểu diễn, ca khúc mới của cậu ấy nhận được rất nhiều phản hồi tốt, chờ lát nữa lên sân khấu nhất định có thể trở thành chủ đề gây sốt.”
Đạo diễn Triệu chỉ lạnh lùng gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiêu Hòa, nở một nụ cười vui vẻ.
“Lúc nãy tôi còn đang nghĩ, sao cô vẫn chưa tới, mọi người đang tìm cô đấy.”
Tiêu Hòa tò mò hỏi: “Lịch trình biểu diễn lại bị gió thổi bay lên nóc nhà à?”
“Không.” Đạo diễn Triệu cười nói: “Lần trước cô giúp một tay, bây giờ mọi người vẫn còn nhớ mãi không quên, ai nấy đều đang nghĩ, nếu cô có thể tới tham gia thi đấu, chắc chắn có thể thành công.”
“Tạm thời tôi không thể tham gia, nhưng mà tôi có đưa Hoắc An đến thử xem, sẽ không để mọi người thất vọng đâu.”
Nghe vậy, đạo diễn Triệu cẩn thận đánh giá Hoắc An một lần.
“Cô nói như vậy, tôi càng mong đợi. Mau đi chuẩn bị đi, Hoắc An là người đầu tiên của hiệp sau, nếu cần gì thì cứ nói nhé.”
Hai người nói chuyện thân thiện, trong lòng Phan Hồng lại có chút sửng sốt.
Đạo diễn Triệu nhờ sản xuất chương trình Tốc Độ Cực Hạn này mà danh tiếng vang xa, không ít ngôi sao cũng muốn trở thành khách mời biểu diễn giữa trận, đã thử nhiều lần nhưng lại chẳng có ai thành công.
Ngay cả cô ta, đây cũng là bánh từ trên trời rơi xuống, tổ chương trình chủ động tìm tới cửa, mới giúp Nghiêm Tu Quần có được nguồn tài nguyên này.
Vừa rồi Phan Hồng nói chắc như định đóng cột rằng mình với đạo diễn Triệu rất thân quen, bây giờ chị ấy lại không thèm để ý tới cô ta, ngược lại rất thân thiết với Tiêu Hòa, quả thật còn khó chịu hơn cả tát thẳng vào mặt cô ta một cái.
Càng nghĩ càng không hiểu, một người đại diện tầng dưới cùng của tuyến 18 như Tiêu Hòa, sao lại có thể quen thân với đạo diễn Triệu như vậy?
Mãi cho đến khi Tiêu Hòa dẫn Hoắc An rời đi, cô ta mới lập tức nắm bắt cơ hội mà mở miệng:
“Đạo diễn Triệu, với tố chất cơ thể của Hoắc An, chương trình hôm nay chắc chắn sẽ rất đặc sắc.”
Thấy đạo diễn Triệu không nói lời nào, cô ta lại mỉm cười nói: “Có thể chị không biết rõ, trông cậu ta cũng không tồi, nhưng thật ra lại rất yểu điệu, trên mạng cũng có rất nhiều người nói cậu ta quá quá nữ tính. Chị mời Hoắc An đến tham gia thử thách, thật sự là một quyết định đúng đắn!”
Nói xong lời cuối cùng, còn không quên tâng bốc một phen, nhưng đạo diễn Triệu không để mình bị mắc bẫy.
Ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, ẩn ý trong lời nói của Phan Hồng, chị ấy nghe ra được rất rõ.
“Cậu ấy không phải do tôi mời.” Đạo diễn Triệu nói.
Phan Hồng sửng sốt.
“Vậy thì…”