Con hamser biến dị cực to này, là do Tiêu Hòa nuôi dưỡng hồi ở tận thế lúc trước, trên người không lây nhiễm virus của Zombie, cũng không tùy tiện làm người khác bị thương, hơn nữa còn có linh tính, có thể nghe hiểu tiếng người.
Lúc gặp phải nguy hiểm, thực lực không thua gì một người có dị năng hệ chiến đấu, hơn nữa trong cuộc sống hằng ngày, cũng có thể cùng luyện tập với bọn họ.
Tiêu Hòa xoa xoa con hamster đang không ngừng cọ vào cô.
“Bé ngoan, còn nhớ hồi trước luyện tập như thế nào không? Đi nào.”
Nói xong, chỉ chỉ vào Hoắc An ở cách đó không xa.
Đuôi chuột biến dị vung lên, lao vụt ra ngoài giống như mũi tên.
Một giây sau, tiếng kêu thê thảm của Hoắc An lập tức vang lên, vốn đang muốn chạy trốn, lại cứ thế bị chuột biến dị dồn trở về.
Bản năng sinh tồn, khiến cho cậu ấy bộc phát ra sức mạnh kinh người, bức tường cao mà ban nãy không sao vượt qua nổi, bây giờ hai chân đạp một cái, đã nhẹ nhàng nhảy vượt qua rồi.
Tiêu Hòa rất hài lòng.
Thế này chẳng phải là chạy được rồi sao?
Khả năng tiềm tàng giống như lá gan vậy, dọa một cái là sẽ phồng lên.
Chạy xong hai mươi vòng, Tiêu Hòa lặng lẽ cất chuột biến dị vào không gian, nhìn đồng hồ.
“Rất tốt, còn nhanh hơn kế hoạch của tôi gần mười phút.”
Hoắc An sức cùng lực kiệt mà ngã ra đất, nước mắt chảy ào ào.
Thay đổi rồi.
Tất cả đã thay đổi rồi.
Người đại diện dễ tính luôn nghe theo ý bọn họ của ngày xưa, đã không còn nữa rồi.
Thấy dáng vẻ của cậu ấy, Tiêu Hòa ngồi xổm xuống.
Là đội trưởng của team nhỏ đứng top đầu ở tận thế, cô biết rõ nguyên tắc cây gậy và củ cà rốt.
Cúi đầu, thân thiết mà nở một nụ cười với cậu ấy.
“Yên tâm đi, tôi cũng không phải là ác quỷ gì, buổi huấn luyện hôm nay chỉ đến đây thôi, chờ ngày mai lại thêm năm vòng, ngày kia lại thêm mười vòng nữa, ngày kìa lại…”
Nói chưa hết câu, Hoắc An đã mở to hai mắt, hít sâu một hơi, sau đó trợn trắng mắt, lập tức bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Hòa thở dài.
Ngôi sao ở thế giới này, đúng là được nuông chiều thành quen.
Nếu năm mươi vòng còn không chạy nổi, thì làm tấm gương kiểu gì đây?
Một tay cô túm lấy quần áo của Hoắc An, dứt khoát xách người từ trên mặt đất lên, bước chân thoải mái mà đi ra khỏi rừng cây.
Sau khi lên xe, mới nhớ tới lời anh Kiếm đã nói luc trước, huấn luyện kết thúc thì phải thông báo với anh ấy một tiếng.
Thế là Tiêu Hòa lấy điện thoại ra, chụp cho Hoắc An một tấm ảnh, ấn gửi đi.
Trong tấm ảnh, Hoắc An cả người lầy lội, hai mắt nhắm nghiền, chật vật mà nằm ở trong xe, trong y hệt một hiện trường vụ án, lập tức dọa cho anh Kiếm sợ tới mức chấn động.
Anh Kiếm: [Cậu ấy… Còn sống không?]
Tiêu Hòa: [Vẫn còn thở.]
Anh Kiếm: [...]
Anh Kiếm: [Chẳng phải đã bảo em nhẹ tay một chút rồi à? Sao lại huấn luyện thành như vậy?]
Tiêu Hòa: [Em đã nhẹ tay rồi, em chỉ cho cậu ấy chạy hai mươi vòng mà thôi.]
Hồi trước lúc huấn luyện đội viên, toàn bắt đầu từ năm mươi vòng luôn đấy.
Anh Kiếm: [Em là ác quỷ đấy à?]
Tiêu Hòa: [Sao anh lại biết biệt danh của em?]
Anh Kiếm: [...]
Rốt cuộc anh ấy đã mời một người đại diện như vậy từ đâu về thế này?
Xem lại tấm ảnh của Hoắc An, anh Kiếm muôn vàn sầu lo.
Vốn tưởng rằng cái gọi là huấn luyện đặc biệt, chỉ là làm bộ làm tịch, ra vẻ một chút mà thôi, nào có ngờ Tiêu Hòa lại không hề qua loa, siết chặt huấn luyện với Hoắc An thật.
Nếu còn tiếp tục như vậy, nửa tháng sau, có thể nhìn thấy Hoắc An nguyên vẹn hay không, cũng là một dấu chấm hỏi.
Anh ấy nghĩ tới nghĩ lui, sau đó nhanh chóng đi tìm giám đốc.
“Em muốn mua bảo hiểm khẩn cấp cho Hoắc An.”
Giám đốc cười ha hả.
“Đến mức này à? Chẳng phải chỉ là đi tham gia một chương trình thôi sao? Tuy là cửa ải trong Tốc Độ Cực Hạn có độ khó cao, nhưng chương trình sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Vẻ mặt của anh Kiếm lại càng lo lắng hơn.
“Không không không, nguy hiểm không phải là chương trình, mà là Tiêu Hòa.”