Tiêu Hòa và anh Kiếm cùng nhau trở về công ty, đẩy cửa phòng nghỉ ra, thấy Hoắc An đang ngồi ở bên trong.
Người thật còn cường tráng hơn cả trong ảnh, cao to lực lưỡng, ngồi ở đó giống như một vị thần giữ cửa, không giận tự uy, từ đầu đến chân, không hề liên quan gì đến hai chữ “yểu điệu”.
Tiêu Hòa càng không tin.
Với dáng người thế này, nếu so sánh với người có dị năng trong team, thì cũng không hề thua kém.
Người có dị năng kia thậm chí còn có thể nâng được một chiếc xe hơi nhỏ lên.
Cô vẫy vẫy tay.
“Hoắc An, cậu qua đây, tôi có chuyện muốn trao đổi với cậu.”
Cậu thanh niên lực lưỡng không nói một lời mà đứng dậy, thân hình cường tráng tự mang theo cảm giác áp bách, cơ bắp trên người phồng lên thật cao, rõ ràng là một hình tượng tráng sĩ, đi về phía Tiêu Hòa.
Vừa mới bước ra một bước đầu tiên.
Cơ thể đột nhiên run lên một cái, đồng thời phát ra một tiếng kêu mềm mại.
“Ui da…”
Sau đó cúi người, ôm lấy chân.
Cắn môi.
Rơm rớm nước mắt.
Yểu điệu mà ngã lên trên sô pha.
Tiêu Hòa: ???
Đồng tử chấn động.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Hai hàng lông mày của Hoắc An nhíu chặt lại, đau đớn mà lên án: “Trên mặt đất có cục đá, làm trẹo chân em rồi.”
Tiêu Hòa mở to hai mắt tìm thử.
Đúng là có một cục đá trên mặt đất thật, kích thước còn chưa bằng ngón út.
Anh Kiếm ném cho cô một ánh mắt, nói: “Bây giờ em đã hiểu ý của anh chưa?”
Tiêu Hòa yên lặng.
Một chàng trai lực lưỡng toàn thân cơ bắp, đang nước mắt lưng tròng mà thổi hơi vào chỗ bị trẹo của mình, hình ảnh này thật sự là khiến người ta quá chấn động, đợi cô lấy lại tinh thần một chút đã.
Hoắc An debut một năm, cũng là một tay Tiêu Hòa ở trong sách đào tạo, nhìn thì cao to cường tráng, nhưng thật ra mới 22 tuổi.
Con đường sự nghiệp của cậu ấy cũng giống như những nghệ sĩ khác của Tiêu Hòa, bắt đầu từ lúc debut đã không thuận lợi, search tên của Hoắc An ở trên mạng, từ khóa nhảy ra sẽ là: Ẻo lả, xấu.
Một đống lời chửi mắng.
Thật ra mặt của Hoắc An cũng không gọi là xấu, có thể nói là anh khí bừng bừng, quang minh đoan chính, hơn nữa toàn thân cơ bắp, điều kiện ngoại hình hoàn toàn không tồi.
Đáng tiếc cậu ấy trông vậy nhưng lại vô cùng yểu điệu.
Uống nước mà cũng có thể sặc được, đi đường thì sẽ trẹo chân.
Chạy hai bước là thở hồng hộc, làm việc tốn thể lực cũng không theo kịp những người khác, đã thế hở một tí là rơm rớm nước mắt.
Rõ ràng là thân hình của một đấng mày râu, nhưng lại có thêm điều kiện cơ thể giống như Lâm Đại Ngọc.
Thế là dẫn đến cả hai giới đều không ưa cậu ấy.
Đàn ông con trai thì mắng cậu ấy ẻo lả, mà phụ nữ con gái chuộng trai đẹp dễ thương thì mắng cậu ấy xấu.
Debut được thời gian dài như vậy, chỉ có lúc đầu là tham gia vài hoạt động, về sau thì chỉ luôn ngồi mốc meo ở trong nhà.
Với mức độ nổi tiếng kiểu này, chẳng trách đạo diễn của Tốc Độ Cực Hạn không muốn cho cậu ấy tham gia.
Tiêu Hòa giải thích nội dung của chương trình với cậu ấy một lần, Hoắc An vừa nghe đến tên chương trình, sắc mặt lập tức trắng bệch, liên tục lắc đầu.
“Hồi trước em đã từng tham gia chương trình cùng thể loại rồi, cửa đầu tiên đã không qua được.”
“Không sao, tôi đã nói trước với đạo diễn rồi, từ giờ đến lúc cậu lên sân khấu còn nửa tháng nữa, trước khi tham gia chương trình, tôi sẽ làm huấn luyện đặc biệt giúp cậu.”
Hoắc An: “Nhưng trước giờ em chưa từng được huấn luyện bao giờ.”
“Thế thì thân cơ bắp này của cậu là từ đâu mà ra?”
Một thân cơ bắp cường tráng hoàn hảo như vậy, bao nhiêu người muốn luyện cũng không luyện ra được.
Trên mặt cậu ấy đỏ lên, có chút xấu hổ nói: “Này là di truyền từ dòng họ, người nhà em đều như vậy, hồi nhỏ bọn họ muốn huấn luyện, nhưng bởi vì thân thể em không tốt, nên cuối cùng đành bỏ cuộc.”
Tiêu Hòa:…
Người như vậy, mà cũng có thể làm ngôi sao?