Sau Khi Thông Đồng Với Sư Đệ Điên Phê, Ta Bỗng Dưng Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 12: Tiểu sư đệ xuống bếp

Rõ ràng chỉ là một câu nói rất tầm thường, nhưng Quý Từ giật cả mình.

Bởi vì trước khi Quý Từ đưa gà quay, Tần Giác đã cảnh cáo hắn không nên dây dưa vói Thanh Ngọc trưởng lão.

Chỉ là lúc đó Quý Từ cũng không thèm để ý, cũng không rõ nghĩa trong đó.

Bây giờ thì......

Quý Từ đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tần Giác, chợt cảm thấy tới số rồi, cắn răng gắp một miếng cải trắng vào trong bát tiểu sư đệ, cười gượng gạo: "...... Dù sao cũng đã sớm đồng ý rồi, không thể nuốt lời."

Con ngươi sáng ngời ban đầu của thanh niên hiện tại có chút né tránh, nhìn qua rất là chột dạ.

Tần Giác không biết xuất phát từ tâm lý gì, lại cảm thấy bộ dáng này của hắn rất thú vị, nhếch môi cười cười.

Chỉ là nụ cười này trong mắt Quý Từ, khá lạnh lẽo.

Hắn ngược lại không sợ Tần Giác, chỉ là có chút chột dạ, không phải chột dạ bình thường.

Quý Từ ho khan vài tiếng, không nói nữa.

Trong viện gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời chiếu xuống qua khe lá, mang theo ấm áp của sáng sớm.

Ánh mắt Thanh Ngọc đặt trên hai người bọn họ một thời gian, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi nhếch lên, ngữ khí ôn nhu ngày xưa đã biến mất.

Giọng hắn có chút nhỏ: "Xem ra trong khoảng thời gian này, Tiểu Giác và Quý tiểu hữu ở chung vô cùng hòa hợp."

Tần Giác nhìn Quý Từ có miếng cơm mà ăn nửa ngày, lông mày khẽ nhíu lại, sau đó dời ánh mắt, nói: "Ta và sư huynh, tiếc là gặp nhau quá muộn."

"Trước kia sư huynh luôn bận rộn công vụ, ít khi ở chung với sư đệ như ta, ta cho rằng sư huynh có khúc mắc với ta."

"Giờ xem ra, ngược lại lúc trước ta rất hẹp hòi."

Tần Giác cười cười, thẳng thắn đối diện với Thanh Ngọc.

Đáy mắt Thanh Ngọc hiện lên sự âm u.

Quý Từ này, thật sự tốt như vậy sao?

"Ta nghe nói khoảng thời gian trước, Hàn Sinh mời Tiểu Giác nghiên cứu thảo luận cùng nhau, nhưng bị ngươi cự tuyệt?"

Lúc nói lời này, Thanh Ngọc chăm chú nhìn Tần Giác, không bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt y.

Tần Giác tự nhiên: "Trong khoảng thời gian này phải dưỡng bệnh, còn phải bận rộn đại khảo tông môn, không có thời gian."

"Đúng không?" Thanh Ngọc mơ hồ có dấu hiệu thất thố, "Sao ta lại nghe nói, vì Tiểu Giác muốn giúp Quý tiểu hữu luyện tập?"

Nụ cười trên khóe môi hắn ta đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt lạnh như băng, nhất định muốn có đáp án mình vừa lòng.

Nhưng Tần Giác cũng không để hắn ta trong lòng, giống như không nhìn thấy sự điên cuồng trong đáy mắt hắn ta, chỉ nói: "Quả thật đây cũng là một trong những nguyên nhân."

Thanh Ngọc gần như không cầm được đũa gỗ trong tay.

Hắn ta hít sâu một hơi, còn định nói thêm gì nữa: "Tiểu Giác, ta..."

Còn chưa dứt lời, đã bị một đạo thanh âm cắt đứt.

"Ai nha Thanh Ngọc trưởng lão, bát cơm của ngài hình như trống không, ngài còn muốn cơm không?"

Bị cắt ngang khi đang nói khiến Thanh Ngọc rất tức giận, nhưng hắn ta còn không kịp trách phạt, Tần Giác liền mở miệng, trong giọng nói mang theo nhàn nhạt răn dạy: "Sư huynh, huynh nói cái gì, cái gì không muốn ăn, cũng không ngại tang khí."

Thanh Ngọc dừng lại.

Quý Từ giống như mới phản ứng lại, ngượng ngùng cười nói: "Nói cũng phải, xin lỗi Thanh Ngọc trưởng lão, ta nhất thời nóng vội, nói sai rồi, ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng."

"......"

Thanh Ngọc rũ mắt xuống, ngón tay còn đang run run, nhẹ giọng nói: "Không sao."

Lần đầu hắn ta nghiêm túc nhìn Quý Từ.

Làn da thanh niên trắng nõn, tướng mạo phong lưu xinh đẹp, nhìn kỹ còn có chút nữ tính, nhưng ngũ quan có chút sắc bén và khóe môi có ba phần ý cười.

Bất luận ở Tu Tiên giới hay Nhân giới, đều vô cùng nổi bật.

Đúng là túi da tốt có thể dễ dàng khiến người ta thích, cũng khó trách Tiểu Giác của bọn họ bị câu dẫn không thấy phương hướng, mấy ngày sau liền hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, thân cận như thế.

Ánh mắt Thanh Ngọc lúc này rất sâu, Quý Từ bị hắn ta nhìn như vậy, cả người cảm thấy không thoải mái.

Cũng may hắn ta không nhìn quá lâu, nói: "Ở lại dùng bữa đã quấy rầy rồi, ta còn có việc quan trọng, cáo lui trước."

Nói xong, liền rời khỏi tiểu viện này.

Chờ bóng lưng hoàn toàn biến mất, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Đi đúng lúc, vốn cơm đã không đủ, ta chỉ ăn một chút."

Người tu tiên tai thính mắt tinh, những lời này của hắn truyền tới tai Thanh Ngọc đang xuống núi một chữ cũng không sót.

Nam nhân dừng lại một lát, sau đó nhíu mày lại, mặt không chút thay đổi tiếp tục xuống núi.

Tần Giác ngăn hành vi tìm đường chết của hắn, nhưng cũng không nói thêm gì.

Thanh Ngọc này là làm bộ làm tịch, khoác áo quân tử đoan trang rất ít khi cởi ra.

Nghĩ kỹ, chỉ cần không thật sự chọc giận hắn ta, thì là người dễ đối phó nhất trong bốn người kia.

Tần Giác rũ mắt, nhìn về phía Quý Từ vẫn còn đói, đứng dậy đi ra ngoài.

Quý Từ gắp một miếng thịt, theo bản năng hỏi một câu: "Đi đâu vậy?"

Không trả lời.

Dù sao tiểu tử thúi này không để ý tới hắn cũng không phải một hai lần, Quý Từ cũng không để tâm.

Cho đến khi phía sau truyền đến tiếng nước chảy, Quý Từ không hiểu xoay người lại nhìn ___

Lại thấy tiểu sư đệ từ trước đến nay không cầm thìa chỉ cầm linh kiếm của hắn lại đang vo gạo.

Quý Từ nhất thời cảm thấy kỳ lạ: "Tiểu sư đệ, đệ đang làm gì vậy?"

Tần Giác không để ý đến hắn, sau khi vo gạo xong liền đặt lên bếp lò.

Quý Từ thật sự tò mò, đi qua hỏi lại lần nữa.

Tần Giác nhìn hắn: "Không phải huynh chưa ăn no sao?"

Quý Từ sửng sốt: "Hả?"

Giọng nói Tần Giác lạnh lùng, mang theo trào phúng nhàn nhạt: "Biết rõ gạo không đủ còn giữ hắn ta lại ăn cơm, sáng sớm ngay cả mình ăn ít như vậy, ta có nên khen huynh một câu tôn sư trọng đạo không?"

Quý Từ như hoàn toàn không nghe ra kỳ lạ trong lời nói của y, mắt sáng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ hỏi: "Cho nên đây là đặc biệt làm cho ta sao?"

Tần Giác: "......"

Y có chút tức giận: "Huynh bị ngốc sao?"

"Nội dung rõ ràng như vậy nghe không hiểu sao?"

Quý Từ hoàn toàn không để ý, cười cười: "Sao đệ lại mắng sư huynh của đệ chứ?"

Tần Giác: "......"

Y không nói nữa.

Quý Từ thấy y tựa như tạm thời không muốn nói chuyện, liền nhún vai, quay lại bàn dùng bữa.

Rất nhiều người nói tính tình hắn tốt, kỳ thật không phải, hắn chỉ rộng lượng hơn so với người thường mà thôi.

Đời trước hắn trải qua nhiều gian nan, một người vừa phải tự chăm sóc mình, lại phải chăm sóc đệ đệ nhỏ tuổi và cha mẹ bệnh nặng, nếu như tinh thần không cởi mở một chút, phỏng chừng sẽ trầm cảm mà chết.

Lại nói tiếp, Quý Từ cảm giác mình đến đây, giống như đến chăm sóc tiểu sư đệ.

Vừa nhìn như vậy, hiện tại và cùng cuộc sống trước kia của hắn cũng không có gì khác nhau.

Quý Từ suy nghĩ có chút thất thần, mắt cười cong cong.

Đến khi Tần Giác bưng cơm đến trước mặt hắn, Quý Từ vẫn còn có chút mờ mịt.

"Mau ăn đi," ngữ khí Tần Giác có chút bất đắc dĩ, "Đồ ăn sắp nguội rồi."

Quý Từ phản ứng lại, bắt đầu ăn cơm.

Thanh niên tướng ăn rất tốt, ngậm miệng nhai kỹ nuốt chậm, lông mi dài rủ xuống, ánh mặt trời chiếu trên mặt hắn.

Giống như công tử phú quý của nhân giới.

Tần Giác nhìn một lúc liền dời tầm mắt, cũng không đi luyện kiếm, ngồi yên trên ghế cùng hắn, kiếm trong tay được lau bóng loáng.