Tần Giác thân là đệ tử được sủng ái nhất trong toàn tông môn, tuy đỉnh núi y ở không so được với mấy vị trưởng lão, nhưng cũng có thể coi là thiên đường.Núi non xanh biếc, linh khí sung túc, ngay phía sân sau còn thấp thoáng cả một rừng trúc xanh tốt, liếc mắt một cái lại thấy suối nước nóng trong trẻo chảy róc rách, khi ngâm mình trong đó sẽ cảm thấy toàn thân thoải mái, cơ bắp và tĩnh mạch sẽ được tĩnh dưỡng lại vô cùng ấm áp~
Ít nhất những ngày Tần Giác ở đây đã được chăm sóc rất tốt.
Quý Từ trong tay cầm một chiếc quạt gấp, mặc một bộ trang phục màu xanh trắng có viền chỉ vàng.
Mái tóc đen mượt mà như thác nước được cố định trên đỉnh đầu bằng kim quan khiến cả người thoạt nhìn trông vô cùng tiêu sái và tràn đầy khí phách.
Nhưng một thanh niên tuấn tú như vậy lại đang cầm một xô nước mới múc từ giếng lên, một tay cầm quạt gấp, một tay cầm xô, trông cực kỳ buồn cười.
Xô nước này là thứ chuyên dùng để đun thuốc cho sư đệ của hắn, nước giếng trong sân là thứ tốt nhất để làm việc này, Hàn Sinh trưởng lão đã đặc biệt dặn dò hắn như thế.
Mỗi ngày hắn phải mang theo một thùng nước lớn, khi pha thuốc phải tuân thủ nghiêm ngặt công thức, nếu lấy quá nhiều hoặc quá ít, hoặc hoàn toàn không dùng nước giếng, trưởng lão Hàn Sinh doạ sẽ băm Quý Từ rồi ném hắn xuống giếng.
Quý Từ rất không hài lòng với điều này.
Vì sao một kẻ tu tiên chính thống lại làm ra chuyện đẫm máu như vậy? Chỉ cần một bàn tay bị ném vào cái giếng này thôi, thì chẳng phải toàn bộ nước trong giếng sẽ không thể sử dụng được nữa sao?
Vậy thì hắn dùng cái gì để nấu thuốc cho sư đệ mình bây giờ?
Khi đó Hàn Sinh trưởng lão liếc nhìn hắn một cái, nói y sẽ dùng cốt nhục của Quý Từ.
Quý Từ: “…”
Dù sao hắn cũng không dám phạm thêm sai lầm nào nữa, chỉ biết đi lấy nước pha thuốc.
Bát thuốc đó đắng lắm, rất đắng.
Quý Từ ngồi xổm bên cạnh bếp, tay trái cho củi vào, tay phải dùng quạt xếp hướng vào bên trong quạt, điều khiển nhiệt độ rất chính xác.
Khi một bát thuốc được ủ, màu sắc khá trong và có thể phản chiếu ánh sáng ngay cả khi nó có màu đen.
Quý Từ bưng bát thuốc vào phòng.
“Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi.”
Tần Giác ngồi ở trên giường, trước mặt hắn là một cái bàn vuông nhỏ bày giấy, mực, bút, nghiên mực, nghe được tiếng kêu, Tần Giác lỗ tai giật giật, y đặt bút trên tay xuống và nhìn về phía cửa.
Đúng như dự đoán, không lâu sau Quý Từ đã đến.
Hắn đặt thuốc lên bàn vuông, cẩn thận tránh mấy thứ trên đó, sau cùng là lấy hộp mứt hoa quả từ giá sách gần đó ra cho Tần Giác uống thuốc xong sẽ dùng.
Tần Giác nhìn bộ dáng hắn thuần thục như vậy, không nói chuyện, giơ lên chén thuốc một hơi uống hết, ngưng mi một lát, cau mày hỏi:
“Đại Lang là ai?”
Mấy ngày nay Quý Từ mỗi lần thúc giục y uống thuốc. , hắn sẽ hét lên “Đại Lang” trước, giọng nói tràn đầy năng lượng, bất cứ ai cũng có thể thấy sự phấn khích và vui sướиɠ của hắn khi nói điều này.
Quý Từ áy náy cúi đầu, lảng tránh vấn đề:
“Sư đệ, tới đây ăn chút mứt hoa quả đi.”
Tần Giác: “...”
Y cau mày: “Không cần ta không thích ăn thứ này.”
Quý Từ: “ Thật sự ngươi không muốn ăn nó à? Thuốc này rất đắng.”
Tần Giác kiên quyết từ chối: “Ta sẽ không ăn.”
“Được.” Quý Từ có chút tiếc nuối đặt hộp mứt xuống, “Chỉ tiếc là ta đã mất công làm lâu như vậy.”
Đúng vậy, mứt hoa quả là do chính hắn làm ra. Kể từ khi nhận nhiệm vụ chăm sóc Tần Giác, việc luyện tập hàng ngày của Quý Từ đều bị gián đoạn, hắn suốt ngày suy nghĩ về việc làm thế nào để chiều lòng tiểu sư đệ của mình.
Tần Giác không biết hắn đang nghĩ cái gì, y chỉ biết sư huynh làm mứt hoa quả thế nhưng suýt chút nữa đốt sân của y, từ đó về sau, cho dù thuốc có đắng đến đâu, y cũng sẽ không bao giờ đυ.ng đến mứt hoa quả
Thật đáng tiếc cho tâm ý của Quý Từ.