Từ Gia lắc đầu, trên người cô còn có áo vest của hắn.
Kết quả khi bước ra khỏi thang máy chân Từ Gia lảo đảo, suýt nữa té ngã, người đàn ông ở bên cạnh lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng vươn tay ôm cô.
Nhận thấy được cánh tay mạnh mẽ có lực của cha ôm lấy eo cô, Từ Gia khó có thể kìm nén chân mềm nhũn.
“Cẩn thận.”
Cơ thể hai người quá sát nhau, giọng nói trầm thấp cùng với hơi thở ấm áp của hắn truyền tới tai cô, chỉ trong nháy mắt kích khởi một tầng da gà.
“Không… Không sao ạ…” Từ Gia sốt ruột muốn rời khỏi cái ôm của cha.
Nhưng mà không đợi cô giãy giụa, người đàn ông đã buông tay ra trước một bước, lùi về một bước duy trì khoảng cách với cô.
Không hiểu sao Từ Gia lại cảm thấy hơi ấm ức, rõ ràng là cô muốn duy trì khoảng cách với cha, mà khi hắn làm như cô mong muốn, cô lại vô cùng ấm ức.
Đương nhiên là Từ Dịch Thu không nhìn ra được rối rắm trong lòng cô, hắn đi đến trước cửa 802, dùng khóa vân tay mở ra, mở cửa ra hiệu cho Từ Gia vào nhà.
Ánh đèn ở hành lang là ánh sáng lạnh lẽo, phụ trợ đến ánh sáng vàng trong phòng vô cùng ấm áp, mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi thơm.
Sắc mặt Từ Gia thay đổi, đứng ở cửa mãi mà không di chuyển, nếu đôi mắt của bà nội không nhìn thấy, vậy ai đang ở trong phòng bếp nấu cơm?
Từ Dịch Thu đi theo sau cô vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.
“Từ tiên sinh trở về rồi à?” Trong phòng bếp có một người phụ nữ đi ra, cơ thể hơi mập, thoạt nhìn khoảng hơn 40 tuổi.
Người đàn ông lấy đôi dép lê màu hồng nhạt trong tủ giày ra, đặt trước mặt Từ Gia bảo cô thay, sau đó gật đầu với người phụ nữ kia hỏi:
“Đã nấu xong cơm tối chưa?”
Người phụ nữ cười ha ha: “Vừa mới làm xong, tôi đang dọn phòng bếp, sau đó chuẩn bị tan làm.”
“Vất vả rồi.”
“Từ tiên sinh khách sáo quá rồi, vị này là?” Người phụ nữ tò mò hỏi.
Từ Dịch Thu nhẹ giọng nói: “Con gái của tôi.”
“Ai da, Từ tiên sinh đã đẹp trai, con gái càng xinh đẹp! Mau vào ăn cơm đi, đừng đứng ở cửa nữa.”
Nghe hai người nói chuyện, lúc này Từ Gia mới lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng cúi đầu thay giày, sau đó mới theo Từ Dịch Thu đi vào.
Sau khi tiến vào, liếc mắt một cái là thấy được bà cụ tóc trắng bệch ngồi trước bàn ăn, tuy đôi mắt mở nhưng không có bất cứ tiêu điểm gì.
Bà cụ vui tươi hớn hở nói: “Là A Thu trở về à.”