Lãnh Thu

Chương 1: Nhập học

Chương 1: Gặp lại

Khi trải giường chiếu ở trong ký túc xá, Từ Gia có chút luống cuống tay chân, mấy việc vặt trong cuộc sống này cô còn chưa nắm giữ thuần thục, khi luồn vỏ chăn càng hỏng bét, chiếc chăn vốn bằng phẳng bị cô nhét thành bánh bao to, cho dù giũ phẳng kiểu gì cũng không thể phẳng.

Cô nổi giận ngồi xổm trên giường, cào mái tóc dài của mình.

“Từ Gia Gia, mày làm được mà.” Cô lẩm bẩm.

Cô nâng mắt nhìn về phía hai giường khác, đệm giường gọn gàng sạch sẽ, chăn gấp xếp ngay ngắn chỉnh tề, ngay cả rèm đều đã treo xong, rèm hồng nhạt để lộ vẻ đáng yêu của thiếu nữ.

Nhưng mà những chuyện này đều là mẹ của bạn học làm, mẹ của hai bạn học rất nhiệt tình, thấy Từ Gia đến trường báo danh một mình, thì muốn làm giúp cô, nhưng mà bị Từ Gia khéo léo từ chối, cô cảm thấy mình có thể làm được.

Nhưng bây giờ xem ra, đó là ảo giác của cô.

Hai bạn học chung ký túc xá đã ra ngoài đi dạo trường học với mẹ mình, làm quen hoàn cảnh, trong phòng ngủ chỉ còn lại mình Từ Gia.

Cô giống như ruồi bọ không đầu, bận rộn trèo lên giường, bận từ giữa trưa đến bốn giờ chiều, vẫn là kẻ vô tích sự như vậy.

Khi Tô Thanh Vũ gọi điện thoại tới, Từ Gia ôm di động, đáng thương tội nghiệp nói với Tô Thanh Vũ:

“Chị em tốt, cứu mạng!”

Tô Thanh Vũ nhận được tín hiệu cầu cứu, nhanh chóng chạy từ ký túc xá khác tới, vừa hùng hùng hổ hổ vừa động tác lưu loát trải giường chiếu cho cô.

“Học bá thì có ích lợi, ngay cả luồn vỏ chăn cũng không biết, cậu là điển hình của học giỏi nhưng năng lực cuộc sống yếu kém!”

Đối mặt với nhục mạ vô tình của Tô Thanh Vũ, Từ Gia khiêm tốn tiếp nhận, cũng mở túi thịt bò ra đưa một miếng cho cô ấy:

“Ăn không?”

“Ăn cái rắm, không rảnh!”

Hai tay của Tô Thanh Vũ nắm lấy hai góc chăn, dùng lực vung, chăn lập tức thẳng tắp, giống y như biến ma thuật, Từ Gia nhìn mà trợn tròn mắt, vỗ tay nói:

“Thật lợi hại!”

Tô Thanh Vũ suýt nữa phun ngụm máu:

“Chị em tốt, loại người ngốc bạch ngọt không thể tự gánh vác cuộc sống như cậu, sao dám phản kháng mẹ cậu chạy tới tận thành phố này đi học thế?”

“Không biết.” Từ Gia ngậm thịt bò khô, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có khả năng thời kỳ phản nghịch của mình tới muộn?”

Đó là thời kỳ phản nghịch, không phải kinh nguyệt, nói chậm thì chậm được sao?

Tô Thanh Vũ trừng mắt, nhanh chóng gấp chăn thành miếng đậu hũ, quay đầu nhìn về phía Từ Gia, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu:

“Có phải là cậu muốn quay về tìm cha cậu hay không?”

Tuy Tô Thanh Vũ và Từ Gia chỉ là bạn học tiểu học, nhưng những năm gần đây vẫn luôn liên lạc, cô ấy biết rất rõ tình hình gia đình của Từ Gia.