Địa Sư Thiếu Nữ: Tìm Kiếm Hồi Dương Thảo

Chương 2

Tôi lắc đầu: “Tôi nhìn cậu vóc dáng cao lớn, có thể giúp tôi xách hành lý.”

Giang Hạo Ngôn cao 1,85 mét và là đội trưởng đội bóng rổ của trường, thân hình vạm vỡ nên không xách đồ nặng thì thật đáng tiếc.

Giang Hạo Ngôn sửng sốt, sau đó lại kích động.

"Không sao cả, đến lúc đó tôi sẽ thể hiện tài năng của mình, cậu sẽ phát hiện ra tôi có thiên phú. Tôi tin chắc ngọc nếu mài sẽ tỏa sáng.”

Tôi nhờ Giang Hạo Ngôn chuẩn bị rất nhiều thứ, nhét đầy vô hai vali lớn, sau đó tôi lên đường đến Tương Tây.

Tương Tây được gọi là "thập vạn đại sơn", được biết đến như một nơi có trăm ngàn ngọn núi lớn, rất nhiều người Thổ gia và người Miêu gia sinh sống ở đây từ nhiều thế kỷ trước, họ sống tách biệt với thế giới bên ngoài.

Người Thổ gia rất tốt, bản tính ôn hòa, nhưng người người Miêu gia thì không giống vậy, người Miêu gia chia làm hai nhóm là Sinh Miêu và Thục Miêu.

Nhóm người Thục Miêu gần như là bị người Hán đồng hóa, ngoại trừ quần áo và trang sức của người Miêu, thì hầu như không khác gì người Hán, nhưng người Sinh Miêu thì lại chỉ nói tiếng địa phương, sống ẩn dật trong núi và không giao du với người ngoài.

"Người Sinh Miêu thường sử dụng cổ trùng, tính cách không ôn hòa, đối với người ngoài ánh mắt rất dè chừng, Vì vậy, khi gặp một người Miêu nói tiếng địa phương thì hãy khách khí một chút, không nên đắc tội với họ.”

Tôi đã dặn dò những điều này rất nhiều lần với Giang Hạo Ngôn trên suốt chặng đường, khi đến sân bay Biên Thành, chúng tôi hội họp với Lưu Hùng và những người khác, tôi lấy trong vali ra một chồng mũ bóng chày màu đỏ và yêu cầu bọn họ đội.

"Chúng ta là một đoàn du lịch lên núi Đại Thái. Sau khi đội mũ, mọi người phải gọi tôi là Hướng dẫn Kiều. Có nghe tôi nói không?"

Nhóm đại lão rất phấn khích, họ hào hứng lấy mũ ra đội.

"Môn chủ. . . Hướng dẫn Kiều, vừa rồi ở trên máy bay, tôi thấy mấy ngọn núi phía dưới là cách cục Tướng Quân Bút! Tướng Quân Bút có thể sinh ra võ tướng. Loại núi này rất hiếm thấy ở Hồng Kông.”

"Thật sao, ở đâu vậy? Chúng ta lên xe trước rồi đến nơi đó xem một chút.”

Nhóm người lớn tuổi nói chuyện rôm rả, bắt đầu tính toán, không còn tuân theo sự chỉ huy của tôi.

Tôi nghiêm mặt.

"Mọi người muốn xem cái gì, nếu các người ch.ết tôi sẽ cho chôn ở đây nhé, để mọi người có thể ngắm bao nhiêu cũng được!”

Các ông lão rụt cổ không dám nói nữa, bên cạnh có người không nhịn được bước đến can thiệp.