Mà thuốc giảm đau trong tay cô lại càng ghê gớm hơn, dùng quá liều sẽ sinh ra ảo giác.
Mỗi lần bác sĩ kê đơn thuốc cho cô đều không nhiều, nhưng đối với những loại thuốc có tác dụng phụ nghiêm trọng như thuốc ngủ, thuốc giảm đau, Mạc Bạch có thể nhịn thì sẽ cố gắng nhịn, mỗi lần đều uống ít thuốc, tích lũy một thời gian, còn lại rất nhiều thuốc.
Lúc Mạc Bạch lấy thuốc, bên ngoài lại truyền đến tiếng thúc giục: “Sao còn chưa mở cửa? Mẹ rất nhớ con, mau mở cửa đi.”
Tiếng nói vẫn nhu hòa như trước, nhưng tiếng gõ cửa lại trở nên dồn dập, hiển nhiên “Mẹ” đã chờ đến không kiên nhẫn.
Mạc Bạc cũng không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi ngược lại: “Mẹ, mẹ biết thân thể con không tốt đi lại bất tiện, sao lại gấp như vậy?”
Tiếng gõ cửa dừng lại, “Mẹ” ngoài cửa chần chờ nói: “À, thì ra... Sức khỏe con không tốt sao?”
Mạc Bạch cười lạnh một cái, xem ra “Mẹ” bên ngoài cũng không biết tình trạng thân thể của cô.
Có lẽ hiểu biết của đối phương đối với cô cũng chỉ giới hạn trong nhóm bạn bè.
Mạc Bạch nhanh chóng mở ra những bài đăng trên phần mềm trò chuyện, những bài đăng trên đó cũng giống y như những gì trong hiện thực của cô, cô không phải người thích chia sẻ cuộc sống lên mạng xã hội, bài đăng trên trang cá nhân phần lớn là chia sẻ một ít sách vở và chia sẻ trò chơi, người xa lạ rất khó để suy đoán tình hình thực tế của cô từ trang cá nhân.
“Xem ra chúng ta cũng bị động như nhau.” Mạc Bạch thầm nghĩ trong lòng.
Cô nhanh chóng lấy hai chai nước khoáng, một chai bỏ một ít thuốc ngủ, một chai bỏ một ít thuốc giảm đau.
Cô dùng sức lắc lư nước khoáng, nhìn viên thuốc vô thanh vô tức hòa tan vào trong nước, không để lại dấu vết gì.
Mạc Bạch dùng móng tay lưu lại một dấu vết nhợt nhạt trên nắp chai, sau đó đặt hai chai nước khoáng này về chỗ cũ, chúng ở trong một đống nước khoáng, nhìn có vẻ rất bình thường.
Thủ đoạn vật lý và hóa học đều dùng tới, hiện tại đây là cách chuẩn bị duy nhất cô có thể làm.
Mạc Bạch cất thuốc xong, hít sâu một hơi, tự nói với mình, bất kể là thứ gì đang đứng ngoài cửa, cũng phải đảm bảo cảm xúc ổn định, không thể tự mình làm loạn trận tuyến.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa nặng nề, giống như có người dùng đầu đập vào cửa, giọng nói của "Mẹ" trở nên vô cùng u ám: "Nếu không mở cửa, mẹ sẽ tự mình đi vào."
Mạc Bạch liếc nhìn thời gian, thấy đã mười phút trôi qua kể từ khi "Mẹ" gõ cửa lần đầu tiên.
Cô ngồi trước cửa, đưa tay ra là có thể mở cửa phòng.
Nhưng Mạc Bạch lại không mở cửa mà bình tĩnh ngồi trên xe lăn, bình tĩnh quan sát cánh cửa.
Cô tự hỏi con quái vật bên ngoài cánh cửa sẽ chịu đựng được bao lâu nếu cô không mở cửa, cánh cửa này có thể chống đỡ tới khi nào.
Theo lý thuyết, cô không thể sống sót qua ba ngày này nếu cứ luôn một mực trốn ở trong phòng, một người đã chết nào có dễ dàng sống lại như vậy.
Cô chắc chắn sẽ phải đối mặt với quái vật, nhưng trước đó, Mạc Bạch muốn thu thêm càng nhiều tin tức.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, thậm chí ngoài cửa còn có tiếng cào xước chói tai, Mạc Bạch hoài nghi cánh cửa kim loại của cô bị thứ gì đó cắt qua.
Trong đầu Mộ Bạch bình tĩnh phân tích: “Đối phương có một loại vũ khí sắc bén có thể làm xước kim loại, hẳn là vũ khí hoặc là móng vuốt; Lực va vào cửa rất mạnh, va thêm vài cú nữa có thể sẽ phá được cửa.”
“Cho tới bây giờ, con quái vật đều sử dụng thủ đoạn vật lý để phá cửa, nó hẳn là không có năng lực siêu nhiên, cho dù có, thì cũng phải có giới hạn về số lần sử dụng, chỉ có thể sử dụng làm đòn sát thủ.”
“Cánh cửa có thể tạo ra tác dụng phòng ngự nhất định, nói cách khác, khả năng quái vật bị sát thương bằng thủ đoạn vật lý là rất cao, nhưng mà sức chiến đấu của đối phương rất mạnh, giao chiến chính diện không có khả năng chiến thắng.”
“Quái vật càng ngày càng phẫn nộ, nếu tiếp tục có thể sẽ phát điên, khó để âm thầm đánh lén, nên mở cửa.”
Phải yếu thế để mê hoặc địch.
Vì thế Mạc Bạch hắng giọng, dùng giọng rụt rè nói: “Con tới mở cửa, mẹ đừng gõ lớn tiếng như vậy, con sợ.”
Ngoài cửa “Mẹ” ngừng lại, giọng nói cũng khôi phục nhu hòa: “Sợ thì mau mở cửa, mẹ sắp tức giận rồi, ngoan.”
“Được.” Mạc Bạch điều chỉnh biểu tình, đưa tay mở cửa phòng.