[Vô Hạn Lưu] Trời Ơi Đừng Quan Sát Nữa

Chương 3: Trò Chơi Gia Đình (3)

“Đã có người liên lạc, điều đó có nghĩa là có thể liên lạc được với họ, bây giờ không gọi được, có lẽ còn có điều kiện nào đó chưa được đáp ứng.” Mạc Bạch thầm nghĩ trong lòng.

Quanh năm ốm đau ở nhà, Mạc Bạch gϊếŧ thời gian bằng cách tự học chương trình đại học, đọc sách súp gà cho tâm hồn và tiểu thuyết trinh thám kinh dị ly kỳ hồi hộp, cơ thể cô đã vô dụng, cô không muốn não bộ của mình trở nên suy bại theo.

Khi cơ thể không cảm thấy quá khó chịu, cô còn có thể chơi một số trò chơi kinh dị và giải đố.

Những gì cô gặp bây giờ có nhiều điểm tương đồng với những trò chơi cô thường chơi, Mạc Bạch cũng tưởng tượng tình huống lúc này là một trò chơi tử vong có giới hạn thời gian và phân tích nó một cách bài bản.

“Sống sót” là nhiệm vụ cuối cùng, uy hϊếp tử vong là chướng ngại cản trở cô hoàn thành nhiệm vụ, trong điện thoại di động xuất hiện người liên lạc, có thể là người sẽ gây ra cái chết cho cô, hoặc là người có thể giúp đỡ cô.

Từ đó có thể là suy ra, ba người trong danh bạ này không chỉ có giới hạn về số lần liên lạc mà còn phải được liên lạc tại một thời điểm cụ thể và trong một số điều kiện nhất định.

Mạc Bạch tạm gác lại ý định gọi điện thoại, mở phần mềm trò chuyện.

Trong phần mềm ngoại trừ tin nhắn rác và tin nhắn thông báo, chỉ có cha mẹ hỏi han ân cần.

“Ăn chưa?”

“Thân thể thế nào?”

“Gần đây nhiệt độ đã giảm, mặc nhiều quần áo hơn”.

Mạc Bạch nhìn những dòng tin nhắn đơn giản mà cẩn thận trong hộp thoại với mẹ, gần như khiến cô bật khóc.

Cô tự mình chuyển ra ngoài sống.

Sau tai nạn, bố mẹ cô đã cố gắng hết sức để cứu cô và chăm sóc cô thật chu đáo, Mạc Bạch cảm động trước sự quan tâm của cha mẹ, lại đau lòng cho cha mẹ.

Khi cô đau đớn đến mức không thể ngủ được vào ban đêm, cô thường nghe thấy những tiếng khóc yếu ớt phát ra từ phòng bố mẹ.

Gia đình cô tương đối khá giả, bố mẹ cô đang phải vật lộn để gánh chi phí điều trị cho cô nhưng đó không phải là vấn đề lớn.

Khó khăn thật sự chính là một người tàn phế nằm ở nhà, mỗi lần nhìn thấy vết thương của cô đều là một loại tổn thương tinh thần đối với cha mẹ.

Mạc Bạch mạnh mẽ lại đau lòng cha mẹ, khi biết thân thể tuyệt đối không có khả năng khôi phục, chỉ có thể dựa vào thuốc để sống được ngày nào thì hay ngày đó, Mạc Bạch dứt khoát dọn ra khỏi nhà, lựa chọn cuộc sống độc lập của mình.

Cô không muốn tiếp tục tổn thương cha mẹ, đồng thời cô cũng mong có thể giảm bớt tình cảm giữa nhau bằng cách tránh xa, để khi cô ra đi, cha mẹ sẽ không bi thương đến mức tuyệt vọng.

Những năm tháng này, Mạc Bạch đã mạnh mẽ sống sót, thích nghi với cơ thể bất tiện, dùng cánh tay chống đỡ toàn thân, dần dần quen với cách sống này.

Lúc đầu, cha mẹ còn thường xuyên tới thăm cô, sau khi bị cô kiên định đuổi khách, lại thấy cô dần dần có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt, tần suất cô gặp bố mẹ cũng ngày càng ít đi.

Có lẽ bây giờ, cha mẹ đã biết tin cô qua đời.

Bọn họ sẽ bi thương, nhưng Mạc Bạch tin tưởng, họ chấp nhận tất cả những điều này và đối mặt với cuộc sống sau khi họ đã chuẩn bị tâm lý trong một thời gian dài.

Lúc này nhìn thấy tin nhắn trong phần mềm chat, trong lòng Mạc Bạch đau xót.

Cô nhấp vào trang hồ sơ "Mẹ" để xem thêm về mẹ.

"Mẹ" đăng rất nhiều khoảnh khắc, Mạc Bạch thản nhiên bấm vào một bức ảnh, đột nhiên toát mồ hôi lạnh, tay run rẩy đến mức suýt nữa không bắt được điện thoại.

Đó là một tấm ảnh selfie, “Mẹ” xách theo bình giữ nhiệt, có những vết hoen tử thi* trên cánh tay, khuôn mặt thối rữa, một nửa nhãn cầu lủng lẳng bên ngoài hốc mắt, trông thế nào cũng không giống người sống!

*Vết hoen tử thi: là một dấu hiệu của thi thể đã chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Nguyên nhân là khi tim ngưng đập và máu ngừng tuần hoàn, các hồng cầu nặng sẽ chìm xuống xuyên qua huyết tương dưới tác động của trọng lực.

Và ngoại hình mơ hồ có thể nhận ra được hoàn toàn khác với mẹ ruột của cô.

Đó không phải mẹ cô!

Mạc Bạch lau mồ hôi lạnh, đưa mắt đến dòng caption, nhìn thấy nội dung: Đi đưa bữa tối cho con gái, tôi muốn gặp con gái, tôi rất vui và nhớ con bé nhiều.

Thời gian đăng lên là 18:30, cũng là thời điểm mà Mạc Bạch tỉnh dậy và nhìn thấy nhiệm vụ bằng máu.

Mạc Bạch: “...”

“Con gái được nhắc tới trong caption này không phải là mình chứ?” Mạc Bạch hoảng sợ nghĩ.

Ngay khi suy nghĩ của cô xuất hiện trong đầu, còn chưa nghĩ ra phải giải quyết như thế nào thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Mạc Bạch liếc nhìn bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại, sống lưng cảm thấy ớn lạnh.