Thần Tượng

Chương 35: Nứt

Tháng 3 Sài Gòn vẫn khô nóng như thường lệ, thỉnh thoảng đêm về sẽ có vài cơn mưa chợt ghé rồi đi.

Không biết đến bao giờ Hoàng mới tỉnh lại nên gia đình anh quyết định bố và chị gái Hoàng về Hà Nội, mẹ Hoàng sẽ ở lại đây chăm sóc anh. Thiên Anh để mẹ Hoàng đến chung cư của cô ở, từ lần cuối cùng ở đây với Bảo Giang cô cũng chưa quay lại, trong nhà vẫn còn quần áo và đồ đạc của Hoàng, để mẹ anh ở đây có lẽ bà sẽ thấy thân thuộc thoải mái hơn một chút. Có Thiên Anh lo liệu cùng, quản lí Hùng cũng đỡ vất vả, tình cảm của Thiên Anh thế nào mọi người đều thấy, chuyện cô và Hoàng chia tay YI không ai hỏi đến, cũng không định nhắc trước mặt gia đình Hoàng.

Thiên Anh cứ đi diễn, đi quay xong là lại qua bệnh viện, đến khi hết giờ thăm nuôi mới về nhà. Thời gian Bảo Giang gặp cô mỗi ngày chỉ có lúc luyện tập, đi diễn, buổi tối ở kí túc xá trước giờ đi ngủ. Giang thấy Thiên Anh vất vả muốn rủ đi ăn đi chơi mua sắm để xả hơi nhưng Thiên Anh đều từ chối hết, giờ cô chỉ một lòng một dạ lo cho Hoàng. Giang vừa thương vừa ghen nhưng cũng không biết làm thế nào khác, Thiên Anh chăm Hoàng, còn Giang thì chăm Thiên Anh.

Tất nhiên chuyện liên quan đến sống chết của người nổi tiếng thế này báo chí sao có thể bỏ qua. Việc Thiên Anh xuất hiện ngay trong lúc cấp cứu, còn ngày ngày đến chăm sóc Hoàng đã khẳng định scandal hẹn hò của hai người năm ngoái và chấm dứt tin đồn cặp kè với đại gia của Thiên Anh. Người đã từng công khai nói thích Hoàng - Nhật Hạ lại chưa từng xuất hiện hay nhắc gì trên trang cá nhân về chuyện lần này. Nhưng nếu thế thì sự việc lại quá bình thường, đáng nói là lúc Thiên Anh có mặt ở phòng cấp cứu, Bảo Giang cũng đi cùng cô, Thiên Anh đến bệnh viện, Giang thường xuyên đưa đón. Tiệc sinh nhật Giang, Thiên Anh vẫn tham gia, hai người up ảnh up vid chúc mừng thân thiết không kém gì trước nhưng sau đó Thiên Anh vẫn đến bệnh viện với Hoàng. Dù fan couple Mark – Thiên Anh hay Thiên Anh – Bảo Giang cũng đều có lí do không thể chối cãi để tin OTP của mình là thật. Hai bên couple fan vẫn ngày ngày war nhau trong tinh thần hòa bình.

Một ngày đẹp trời mẹ Thiên Anh bất ngờ bay vào nam, trên đường vào viện thăm Hoàng mẹ mới gọi điện báo cho Thiên Anh biết. Thấy Hoàng nằm đó với một đống máy móc dây dợ cắm vào người, mẹ Thiên Anh không khỏi cảm thương. Hai người mẹ cứ động viên an ủi nhau mãi. Mẹ Hoàng vừa khen vừa cảm ơn Thiên Anh hết lời, nếu không có cô, không có sự vui vẻ lạc quan của cô thì bà cũng khó lòng mà trụ nổi. Tối, mẹ Thiên Anh bảo cô ngủ cùng, Thiên Anh vẫn như hồi bé nằm nũng nịu ôm mẹ.

“Nếu Hoàng không tỉnh lại con tính sao?” – Mẹ Thiên Anh ôm cô, thủ thỉ.

“Kiểu gì cũng tỉnh, sớm hay muộn thôi ạ.”

“Nhỡ 5, 7 năm, 10 năm nữa mới tỉnh thì sao? Con định thế này mãi à?”

“Con biết mẹ lo lắng chuyện gì, nhưng nếu không phải vì con thì Hoàng đã không nằm đấy, thầy nói mệnh con khắc mệnh Hoàng mà. Mẹ bảo con làm sao mà nghĩ đến chuyện khác được.”

“Sống chết có số, con có tự trách mình thì cũng có khác đi được đâu hả con. Mẹ biết con coi trọng tình cảm, chuyện con chăm sóc Hoàng hay để mẹ Hoàng ở chung cư mẹ không hề phản đối nhưng con cũng phải nghĩ cho bản thân con nữa. Vì một người không biết có tỉnh lại không mà tự làm mình lỡ làng, con bảo bố mẹ làm sao chấp nhận được.”

“Sau này không biết thế nào nhưng hiện tại con không thể nghĩ đến bất kì ai khác cả. Có thể 5 năm 7 năm, mà có khi không lâu được đến thế đâu, 1 2 năm thôi cũng nên con sẽ mệt mỏi, muốn có một bờ vai để dựa vào nhưng đấy là chuyện của sau này, không phải bây giờ ạ. Giờ mẹ có ép con con cũng không làm được.”

“Ừ, chỉ cần con đừng vì cảm thấy có lỗi, áy náy với Hoàng mà bỏ qua hạnh phúc của mình là được.”

“Vâng ạ.”

Mẹ ôm chặt Thiên Anh: “Ôi đứa con gái ngốc nghếch của tôi.”

Thiên Anh nhắm mắt dụi đầu vào lòng mẹ, yên tâm ngủ.

“Nhìn em càng ngày càng gầy đi rồi đấy. Đừng lo cho Hoàng quá, đi làm về mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, bệnh viện có y tá mà, có mẹ chị nữa, không cần ngày nào cũng qua đâu.” – chị gái và bố Hoàng đang video call với Thiên Anh.

“Con cũng phải tự chăm sóc mình mới được.” – bố Hoàng không nói nhiều nhưng trong lòng cũng xót xa.

“Quản lí đang bắt cả nhóm con giảm cân nên mới gầy đi đấy ạ. Người nổi tiếng càng gầy mới càng đẹp mà.” – Thiên Anh cười, kiếm cớ không muốn để mọi người lo lắng.

“Ừ biết thế nhưng em nhớ vẫn phải ăn đủ bữa đủ chất nhá, ngủ đủ nữa, thiếu ngủ là dễ tăng cân lắm đấy.”

“Dạ vâng ạ, mọi người yên tâm, bọn em có chế độ ăn ngủ để giữ cân mà.”

“Ừm. Vậy thôi chị tắt nha, đến giờ đón thằng cu nhà chị tan học rồi.”

“Dạ vâng ạ, em chào chị, con chào bác.”

Tắt máy rồi Thiên Anh lau mặt mũi tay chân cho Hoàng, cô vừa làm vừa nói chuyện một mình.

“Đố anh biết hôm nay là lá gì? Không phải tía tô. Mần trầu là cỏ, đang hỏi lá cơ mà.” – Thiên Anh lắc đầu – “Cũng không phải dâu tằm. Là trà xanh. Nắng nóng thế này lau người bằng nước lá trà cho mát. Sao? Điều hòa á? Điều hòa thì điều hòa chứ, nóng thì vẫn nóng mà, nóng trong ý.”

“Em mà, không giỏi thì ai giỏi nữa. Biết tại sao em lại biết không? Mẹ anh bảo mới biết đấy, chứ trước hỏi em đâu là lá trà đâu là rau em cũng chịu chết. Thấy giờ em tiến bộ ghê chưa.”

Thiên Anh từ một cô tiểu thư chưa từng phải lo chuyện chăm sóc người khác giờ đã chăm Hoàng rất quen tay.

Cô cầm tay Hoàng: “À tầm này ba năm trước anh chê em hát không hay này. Anh có nhớ tập 1 We are the champions em đã nói muốn pk với anh vì em sợ anh không? Là do lúc ấy mọi người luyện tập cùng nhau thấy anh giỏi quá nên em mới sợ đấy. Lúc ấy trong mắt em anh là người đỉnh nhất, thế mà anh lại chê em hát không hay, còn là bài tủ của em, bài em thích từ bé nữa. Em tức lắm luôn á, nên mới muốn pk một lần, đánh bại anh cho anh biết thế nào là lễ độ. Mà không thắng được thì cũng phải làm anh khốn đốn một phen mới hả dạ. Từ bé mọi người đều khen em, mà em làm tốt thật thì người ta mới khen chứ đúng không, chỉ có anh là chê thôi, mặt anh lúc ấy lại còn nhăn lại như khỉ ăn ớt ý, mặt bình thường đã nhăn sẵn rồi lại còn. Hừm, cứ làm như em phá hủy cả bài hát không bằng.”

“Anh có nhớ lúc mình tập “Luôn có một vòng tay” không? Ban đầu anh còn không dám ôm eo em nên bị em mắng là thiếu chuyên nghiệp ấy. Thực ra lúc đó không chỉ anh ngại đâu, mà em cũng bối rối lắm luôn á, mắng anh, dữ với anh để anh không phát hiện ra thôi hihi.”

Thiên Anh cầm tay Hoàng áp lên má mình: “Mới đó mà đã ba năm rồi, nhanh thật đấy.”

Nhật Hạ đứng trước cổng bệnh viện, hít một hơi rồi tiến vào.

Nghe tiếng gõ cửa, Thiên Anh quay ra thì thấy Nhật Hạ đang đứng bên ngoài, cô cau mày.

“Hi Anh!” – Nhật Hạ tự mở cửa bước vào.

Thiên Anh đặt tay Hoàng lên bụng anh, đứng dậy: “Chào Hạ.”

Nhật Hạ đi đến chân giường bệnh, nhìn Hoàng rồi thở dài.

“Dạo này Anh gầy đi nhiều đấy.”

“Hả? À… ừ, ai cũng bảo thế. Gầy mới đẹp mà.”

“Thật ra hôm nay Hạ đến thăm Hoàng là phụ, gặp Anh mới là chính. Hạ có chuyện cần phải nói với Anh.”

“Với Anh á? Chuyện gì vậy?”

“Chuyện này nói ra có thể Anh sẽ shock, sẽ không tin. Nhưng Anh phải hết sức bình tĩnh nghe Hạ nói hết nghe, Hạ có bằng chứng chứng minh cho lời mình nói.”

Thiên Anh dè dặt gật đầu.

“Được rồi, vậy Hạ sẽ nói từ đầu nha, từ lúc Anh tham gia Idol Dream…”

Mới nghe được một nửa, Thiên Anh đã phải tìm ghế ngồi xuống.

“Chuyện cuối cùng này là chuyện đáng sợ nhất, vượt quá sức tưởng tượng của Hạ nên Hạ mới quyết định phải nói hết với Anh. Anh mạnh mẽ lên nhé.” – Nhật Hạ cầm tay Thiên Anh, nắm chặt.

“Ừ, Hạ nói đi.”

“Đây là dữ liệu điều tra được từ số điện thoại của Mark. Anh xem lịch sử cuộc gọi đi.”

Thiên Anh xem bằng chứng mà Nhật Hạ đưa, có một cuộc gọi cho Giang trước ngày Hoàng gặp tai nạn và một cuộc gọi trước khi Hoàng gặp tai nạn tầm nửa tiếng.

“Chuyện này là kinh khủng nhất nhưng lại không có bằng chứng trực tiếp nên không biết Anh có tin không. Hạ đã kiểm tra điện thoại của chị Giang, lịch sử cuộc gọi có lẽ đã bị xóa, còn có một tin nhắn Mark gửi trước ngày gặp chị Giang cũng bị chỉ xóa rồi.”

Hai tay Thiên Anh bắt đầu run lên.

“Người ra đầu thú gia đình cũng khá giả nhưng gần đây thua độ nên đã cầm cả nhà cả xe. Sau khi ổng vô tù thì đây, nhà xe không những không mất mà con út ổng còn mới chuyển từ trường công lập qua học trường quốc tế Việt Úc. Con gái cũng vào được vị trí mà người bình thường phải chạy không ít tiền mới vào được ở bệnh viện.” – Nhật Hạ đưa bằng chứng cho Thiên Anh xem.

Thiên Anh cảm thấy đầu óc mình không còn tỉnh táo nữa rồi, cô đã hít thở sâu mấy lần mà vẫn chưa bình tĩnh lại được.

“Dữ liệu trong điện thoại của Mark đang được khôi phục, chắc phải một tuần mới xong, đến lúc đó có lẽ sẽ có nhiều bằng chứng hơn.”

“Tại sao lại cho Anh biết những chuyện này?”

“Vì Hạ cảm thấy có lỗi. Nếu không phải Hạ giúp chị Giang thì mọi chuyện đã không đến nông nỗi này. Anh là người tốt, Anh đáng lẽ phải sống hạnh phúc vui vẻ chứ không phải như bây giờ. Hạ… coi như là Hạ chuộc lỗi đi.” – Nhật Hạ cúi đầu, cố kìm nén sự xúc động trong lòng.

“Vậy sao không cho Anh biết sớm hơn?”

“Thì cần thời gian để tìm bằng chứng cho vụ tai nạn mà. Việc nghiêm trọng quá, nếu không có bằng chứng sợ Anh sẽ không tin.”

“Nhưng mà Hạ làm việc cho chị Giang, Hạ cũng nói quan hệ của hai người rất tốt cho đến khi Anh xuất hiện, vậy thì tại sao…” – đầu Thiên Anh rối như tơ vò, giờ cô còn có thể tin tưởng ai nữa đây.

“Vì không muốn chỉ sai lầm thêm nữa. Cả Hạ và anh Trường đều muốn tốt cho Giang thôi.”

“Anh Trường? Anh Trường nào?”

“CEO công ti xây dựng Thành Đạt, bồ cũ chị Giang, người đang theo đuổi Anh đó.”

“Anh Trường cũng biết sao? Tất cả mọi chuyện?”

Nhật Hạ gật đầu: “Chính anh Trường là người nghi ngờ chị Giang gây tai nạn vì trước đó Mark đã điều tra, biết ảnh là bồ cũ của Giang nên đã đến tìm ảnh để xác nhận có đúng chị Giang là les không. Anh Trường là người điều tra mọi việc và nhờ Hạ giúp, chứ mình Hạ thì không thể làm được.”

“Nếu thế sao anh Trường không trực tiếp nói với Anh?”

“Chị Giang uy hϊếp ảnh nên ảnh không được tiết lộ chuyện này nên ảnh mới nhờ Hạ nói với Thiên Anh á. Đáng nhẽ Hạ cũng không được cho Thiên Anh biết anh Trường là người điều tra đâu nhưng đến nước này rồi Hạ nghĩ Anh có quyền được biết tất cả mọi chuyện.”

“Thiên Anh! Cho Hạ xin lỗi, xin lỗi vì tất cả mọi thứ. Anh là người tốt, Anh không đáng gặp những chuyện như thế này. Hạ không mong Anh sẽ tha thứ cho những việc Hạ đã làm, chỉ mong sau này Anh sẽ sống thật hạnh phúc, không phải đau khổ nữa. Hai người đều là người tốt, hai người đều xứng đáng được hạnh phúc.” - Nhật Hạ nhìn Thiên Anh rồi nhìn Hoàng.

Trước khi biết sự thật Thiên Anh đã tự trách mình rồi, giờ đây cô lại càng tự trách mình gấp bội. Chính cô đã khiến người mình yêu suýt mất mạng, chính cô là người lôi anh vào tất cả những chuyện này. Từ đầu đến cuối cô luôn trách anh mà không ngờ rằng đằng sau còn có những tính toán đáng sợ đến vậy, cô chính là nguyên nhân của tất cả mớ bòng bong này.

Sau khi Nhật Hạ về, Thiên Anh gọi điện thoại cho Trường, anh kể hết cho cô mọi chuyện, không hề giấu giếm gì nữa.

“Vậy nên lúc đó anh mới bảo em phải cẩn thận với Giang. Anh xin lỗi, đáng lẽ anh phải nói với em sớm hơn nhưng anh không thể để tập đoàn rơi vào nguy hiểm được. Cho nên Mark mới… nếu là anh có lẽ Giang sẽ không làm thế.”

“Biết muộn còn hơn là không bao giờ biết. Anh yên tâm, Giang sẽ không biết anh và Nhật Hạ giúp em đâu.”

“Cảm ơn em.”

“Em phải cảm ơn anh mới đúng. Anh cũng đừng tự trách mình, chuyện xảy ra là chuyện cần phải xảy ra mà.”

Mẹ Hoàng đến thay, Thiên Anh lập tức đến kí túc xá của YI. Laptop của Hoàng nằm phủi bụi một góc, mật khẩu ngoài Hoàng chỉ có Thiên Anh biết, cô bật máy vào facebook, thì ra bức ảnh Giang xóa ở phía mình là ảnh Giang và Christina đang hôn nhau. Thiên Anh cũng thấy tất cả tài liệu mà Hoàng điều tra được về Giang. Nếu trước khi đến đây cô vẫn còn một tia hi vọng mọi người đã sai, nghĩ oan cho Giang, vẫn nghĩ biết đâu là người khác muốn hại Giang thì giờ cô hoàn toàn chết tâm rồi. Mọi nỗ lực giữ bình tĩnh của Thiên Anh cũng tiêu tan theo hi vọng, cô khóc thét lên khiến không chỉ Bobby trước mặt giật mình mà cả mấy anh em đang ở phòng khác cũng hoảng hốt chạy sang xem.

Thiên Anh cầm laptop của Hoàng về kí túc xá Starlight. Giang đi quay phim vẫn chưa về, Thiên Anh tranh thủ thu dọn quần áo vào vali rồi ra phòng khách chung đợi Giang. Dù mọi người có kể chuyện làm trò thế nào Thiên Anh cũng không cười dù chỉ một lần.

“Hôm nay Thiên Anh sao thế? Nhìn sợ chết được.” – Tuyết Nhung đang rửa bát, hỏi nhỏ Thảo Minh đang tráng bát bên cạnh.

“Không phải Mark có chuyện gì chứ?” – Thảo Minh giật mình.

“Mark mà có chuyện Thiên Anh chả khóc ngất ra đấy rồi còn ngồi bình tĩnh vậy được á hả.” – Quế Chi đang đứng cạnh ăn táo đáp.

“Hổng lẽ mới tiêm botox về bị liệt cơ mặt.” – Thảo Minh.

Mọi người đang đoán già đoán non thì Giang về.

“Evening everyone!” – Giang hôn gió cả nhà.

“Em cần nói chuyện với chị.” – Thiên Anh cầm tay Giang kéo thẳng vào phòng, chốt cửa.

“Có chuyện gì mà em nghiêm trọng vậy bé?” – Giang lo lắng.

Thiên Anh mở laptop của Hoàng ra: “Chị xem đi.”

Giang á khẩu.

“Đây nữa.” – Thiên Anh mở file tài liệu về Giang.

Bảo Giang sững sờ, giờ đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

“Những chuyện này không nói nữa. Em chỉ hỏi chị một việc thôi: Chị có liên quan gì đến tai nạn của Mark không?”

“Chị… chị…”

“Em đang rất bình tĩnh nghe chị giải thích đây nên chị cứ từ từ mà nói.” – Thiên Anh lạnh lùng.

“Chị không… không…”

Đôi mắt Thiên Anh như thanh đao băng xuyên thẳng qua người Giang khiến cô vừa lạnh buốt vừa đau nhói.

“Không liên quan?”

“Không… không…” – Giang sợ hãi đến bật khóc.

Thiên Anh lấy bằng chứng về người ra đầu thú ra đặt lên giường: “Đây là giấy tờ nhà, xe, các thông tin của người nhà người đầu thú trước và sau khi người đó đi tù.”

Giang thậm chí còn không biết người nhận tội thay mình là ai huống chi người nhà họ. Bố mẹ cô đã lo liệu cả mà.

Giang không nói được gì, Thiên Anh đứng ôm trán, cố kìm tức giận: “Từ giờ chúng ta tuyệt giao.”

Thiên Anh nói rồi đi về phía cửa.

“Khoan đã! Baby à chị… chị…” – Giang giữ tay Thiên Anh níu kéo.

Thiên Anh giật phắt tay mình ra khỏi tay Giang: “Tí quên không nói, em sẽ ra ngoài ở” rồi đi thẳng ra ngoài.

Tuyết Nhung, Quế Chi, Thảo Minh vẫn đang đứng trong bếp hào hứng bàn tán thì thấy Thiên Anh từ phòng Giang về phòng mình, Thiên Anh thậm chí còn chưa vào hẳn phòng, chỉ mở cửa rồi lấy vali đi luôn.

“Anh đi đâu đấy?” – mọi người cùng hỏi.

“Ra ngoài ở mấy hôm.”

Starlight ngạc nhiên, họ chưa nghe quản lí nói gì về việc này cả.

“Bảo Lina với Hà một tiếng hộ Anh nhá.” – Thiên Anh nói rồi kéo vali đi luôn để lại ba cô gái ngơ ngơ ngác ngác không hiểu mô tê gì.

Tuyết Nhung, Quế Chi, Thảo Minh chạy vào định hỏi Giang thì thấy Giang như người mất hồn nước mắt ngắn nước dài hỏi gì cũng không nói.

Nghe tiếng người mở cổng, Uyên và Trang ngạc nhiên nhìn nhau.

“Chả lẽ giờ này mà đã có trộm à?” – Uyên.

Thấy Thiên Anh xách vali về, hai người ngỡ ngàng.

“Sao bồ lại xách vali về đây? Kí túc xá hết chỗ để đồ hả?” – Trang.

“Tôi không ở kí túc xá được nữa rồi.” – Thiên Anh mếu máo.

“Trời ơi có chuyện gì dợ? Cãi nhau với mọi người hả? Hay là ai bắt nạt bồ?” – Thấy Thiên Anh khóc, Uyên và Trang hốt hoảng chạy ra, xách đồ cùng Thiên Anh vào nhà.

“Tôi không kể cụ thể cho mấy bồ biết được nhưng mà tôi không ở đó được nữa rồi, còn nghiêm trọng hơn cả cãi nhau với bắt nạt nữa.”

“Ờ ờ cũng đúng ha, bồ mà, có bao giờ cãi nhau với ai đâu, cũng chẳng ai dám chẳng ai nỡ bắt nạt bồ hết á.” – Uyên.

“Không ở được thì thui, về đây tụi tui thương ha.” – Trang.

Thiên Anh ôm Trang, Trang vất vả từ nhỏ nên tính cách trưởng thành, lúc nào cũng như gà mẹ chăm sóc bảo vệ các con vậy. Tuy Thiên Anh ở cùng Starlight nhưng cô vẫn trả tiền thuê căn nhà này, Uyên và Trang ban đầu cũng ngại nhưng Thiên Anh cứ nhất quyết góp tiền chung, nói là còn đồ đạc của cô ở đây thì coi như người vẫn ở và biết đâu được nghỉ cô lại muốn về đây ở, giờ không phải được nghỉ nhưng Thiên Anh vẫn về đây thật.

Sau khi Thiên Anh đi một lúc, người Giang bắt đầu run bần bật, sợ hãi như một vết mực vừa rơi xuống liền lan tỏa mọi phía trong tâm trí cô. Giang không ngừng đi đi lại lại trong phòng, vừa đi vừa cắn móng tay. Rồi cô chợt nhớ ra liền gọi điện cho mẹ: “Má ạ. Thiên Anh biết rồi, biết con là người tông Mark, biết hết tất cả mọi chuyện rồi. Con phải làm sao bây giờ. Thiên Anh tuyệt giao với con, cũng dọn ra khỏi kí túc luôn rồi. Con… con…”

Giang gấp gáp nói, vừa nói vừa khóc, không còn kiểm soát được cảm xúc nữa.

“Con hít thở sâu đi con, hít thở sâu, từ từ thôi. Rồi, đúng rồi, ừ, cứ thế. Giờ con đi lấy thuốc uống cho bình tĩnh đã, thuốc bác sĩ kê vẫn còn đúng không.”

“Dạ còn.”

Giang uống thuốc rồi quay lại nói chuyện với mẹ: “Con uống rồi.”

“Vậy giờ con lên giường nằm hoặc ngồi xuống cho thoải mái đi, cứ bình tĩnh không sao cả, có má đây rồi, có gì từ từ kể cho má.”

“Con lên giường ngồi rồi ạ.”

“Ừ rồi sao Thiên Anh biết là con? Con bé tìm được bằng chứng gì hả?”

“Thiên Anh thấy ảnh Mark gửi uy hϊếp con, còn, còn điều tra nhà xe chuyện chuyển trường của con cái người nhận tội thay nữa. Má đưa tiền mặt nên chắc không tìm được gì ở tài khoản ngân hàng nhưng mà giờ lộ rồi, má cẩn thận nha má.” – Giang mếu máo.

“Ừm chuyện này ba má khác xử lý, không phải lo. Cứ bình tĩnh hít thở sâu đi.”

“Con xin lỗi, tại con mà ba má bị liên lụy, tại con cả. Thiên Anh chắc là không báo cảnh sát đâu nhưng mà… nhưng mà…”

“Rồi chuyện đó không phải lo, ba má khác lo được. Nhưng mà con bảo Thiên Anh biết hết tất cả mọi chuyện là còn chuyện gì nữa à?”

“Dạ… còn… còn…”

Giang biết không giấu được nữa, đành kể hết cho mẹ nghe.

Hôm sau Thiên Anh đến gặp quản lí Phương Nhi báo cáo việc cô ra ngoài ở, ban đầu Nhi hỏi thế nào Thiên Anh cũng không chịu nói, cho đến khi Nhi hỏi “Có chuyện gì với Giang à?” thì Thiên Anh mới gật đầu thừa nhận.

“Không chịu nói lí do thì chị biết giải thích với nhóm, với fan thế nào. Chị cũng phải biết lí do thì mới giúp được chứ. Nếu chỉ là bất hòa với Giang thì chị không đồng ý đâu.”

“Không chỉ là bất hòa đâu ạ, chuyện nghiêm trọng hơn thế nhiều.”

“Đến mức nào?”

“Em không nói được mà, chị đừng hỏi nữa.”

“Nếu không nói thì em quay về kí túc xá ngay cho chị, miễn bàn.”

Lần đầu tiên Thiên Anh nếm trải cảm giác bị Nhi đối xử như người bình thường. Cô cắn môi nghĩ một lúc rồi cũng phải nói: “Chuyện liên quan đến sống chết đã đủ để em được ra ngoài chưa ạ.”

“WTF? Sống chết á?”

“Em chỉ nói được đến thế thôi ạ, chị cho em ra ngoài đi, nhá chị nhá.”

Tất nhiên đang nghe đến đoạn gay cấn thì làm sao có thể bỏ ngang được, Phương Nhi cũng đành xuống nước: “Hay là bây giờ thế này đi, chị nói cho biết một chuyện không ai biết, em cũng nói cho chị biết chuyện đó được không?”

“Dạ thôi, tò mò chết sớm, em không muốn biết đâu ạ.”

“Chuyện liên quan đến em thì sao?”

Thiên Anh nhìn quản lí đầy nghi ngờ.

“Lí do ban đầu em lại hot đến top 2, em không muốn biết à, đừng nói em nghĩ 100% là do em tự lực cánh sinh đấy nhá.”

“Là Giang pr couple bọn em phải không ạ, Giang có một công ti truyền thông, một công ti quản lí nghệ sĩ, cái này em biết.”

Phương Nhi không ngờ Thiên Anh lại biết chuyện này, cô gật đầu: “Đúng là một phần lí do em nổi là do Giang seeding couple nhưng em nghĩ chỉ nhờ Giang thôi à? Nếu chỉ nhờ Giang thì sẽ không có chuyện đoạn khiêu vũ của em ở vòng xếp loại ban đầu lại viral đến thế đâu.”

“Là do chị ạ?”

“Là do chị và Giang thỏa thuận với nhau. Ban đầu thỏa thuận chỉ là chị để cho Giang một suất debut, Giang sẽ tạo drama giúp công chúng quan tâm đến chương trình hơn. Nhưng mà sau đấy Giang lại nhất quyết muốn em cũng được debut, cái này chị chịu, Giang lại dùng điều kiện để trao đổi nên chị chỉ có thể lancer cho em để hút nhiều fan hơn, còn fan có vote được cho em vào nhóm debut không thì phải dựa vào may mắn của em thôi.”

Thiên Anh không ngờ là Giang lại giúp mình nhiều đến thế.

“Tài năng khiêu vũ của em không thể phủ nhận, nhưng em cũng biết những thí sinh khác giỏi thế nào mà, nếu chỉ dựa vào một mình em thì không đủ để debut đâu. Dù thế nào thì Giang cũng đã giúp em một việc lớn.”

“Nào! Bây giờ nói chị nghe được chưa?”

Thiên Anh bặm môi sắp xếp lại mọi việc một lượt rồi kể Nhi nghe. Phản ứng của Nhi không khác phản ứng của Thiên Anh lúc nghe xong là mấy.

“Không ngờ Giang lại làm đến mức ấy.” – Phương Nhi bàng hoàng - “Đã đến nước này chị cũng nói hết cho em biết vậy. Thực ra chị biết Giang đồng tính lâu rồi.”

“Hả? Chị biết rồi ạ?” – giờ đến Thiên Anh ngạc nhiên.

“Ừ, ngày xưa em gái chị học cùng trường với Giang ở Úc, hai đứa nó chơi với nhau từ hồi đó nên chị biết từ lúc đó rồi.”

“Giang chưa từng kể với em chuyện này.”

“Cái này là thỏa thuận của tụi chị, nếu mọi người biết chị với Giang quen nhau trước thì sẽ nghi ngờ kết quả debut đó, nên phải giữ bí mật.”

Thì ra Giang có nhiều bí mật đến vậy, trước nay Thiên Anh vẫn nghĩ hai người đã thân thiết đến mức chuyện gì cũng có thể nói cho nhau nghe, hóa ra là do cô nghĩ nhiều rồi.

“Việc Giang là người tung scandal của em với Mark, một thời gian sau chị cũng điều tra ra. Lúc Giang ra tay chặn show nhóm Mark chị mới biết là Giang có hẳn một công ti truyền thông và là người pr couple tụi em. Lúc ấy chị mới thấy giữa hai đứa bay không ổn, ban đầu Giang nhất quyết để em debut chị cứ nghĩ là do hai đứa thân nhau nên Giang muốn giúp em thôi, tại chị cũng biết chuyện Giang từng phải điều trị tâm lí nữa, nên cứ nghĩ là Giang vẫn chưa quên người cũ, ai ngờ. Nên sau đấy tui mới phải sắp xếp cho Huyền, Lê tách hai bà ra đó, sợ bà Giang quá đà, còn bà thì bị bẻ cong. Nhưng cuối cùng thì vẫn không tránh được. Haizzz.”

Nhắc đến “bẻ cong” Thiên Anh lại nhớ đến đêm hôm đó Giang đến chung cư của mình, cô nuốt nước bọt.

“Mà em có để ý cả chị và em đều có mấy chỗ chưa động đến không?”

“Chỗ nào ạ?”

“Ảnh em và Mark ở Thái là một, chuyện em bị nói là cặp kè đại gia là hai.”

Thiên Anh nghĩ lại thì đúng là hai vụ này không liên quan đến Giang.

“Lúc ảnh ở Thái của hai đứa bị lộ mình còn chưa kịp xử lý truyền thông, lộ ảnh không khác gì lại bồi thêm cho mình một nhát dao chí mạng, việc này không giúp ích gì cho mục đích của Giang mà giống như muốn dìm em xuống triệt để ấy. Vụ cặp kè đại gia cũng thế, Giang không có lí do gì để làm thế cả, giống em bị người khác chơi hơn đó.”

“Dạ... Nhưng mà em có đắc tội với ai đâu nhỉ?” – Thiên Anh trước nay luôn dĩ hòa vi quí, cô nghĩ không ra mình đã làm phật lòng ai.

“Có khi người ta ngứa mắt em thôi, đời này thiếu gì kẻ gato.”

“À, có một người trong buổi họp báo phim X-game thả dê em, anh Trường giúp em nên bọn em mới quen nhau, về sau người này còn bị Giang thuê xã hội đen đánh cho một trận thừa sống thiếu chết nữa. Có khi vì thế trả thù em cũng nên.”

“Có vụ này nữa hả? Nhưng mà họp báo phim là sau lúc ảnh ở Thái của cô bị lộ mà bà cô. Nếu trả thù thì cũng chỉ là vụ tung tin em cặp đại gia thôi còn vụ ảnh ở Thái thì là người khác rồi.”

Thiên Anh hoang mang: “Em làm nhiều người ngứa mắt đến vậy ư.”

~ Rơi, rơi, rơi cho vỡ thêm một lần

Vỡ, vỡ, vỡ cho nát tan một lần

Tan, tan, mong sao sẽ quen dần dần ~

Nứt