Còn chưa đến một tháng là đến Noel rồi năm mới, thành phố nhộn nhịp treo đèn kết hoa, thời tiết khô ráo hơn nhưng lại ngày càng nóng bức khó chịu.
“Em hạn chế tiếp xúc với hai người kia được không? Anh không thoải mái lắm.”
“Ò, em sẽ cố gắng. Nhưng mà một người là nhà đầu tư, đến thăm phim trường thì sẽ có lúc không tránh được, người còn lại thì toàn chơi trò đánh úp, em cũng không biết đường nào mà lần. Nên là em sẽ tránh nhưng không tránh được hoàn toàn đâu, chỉ có thể cố gắng thôi.”
“Ok. Nhà đầu tư đến đoàn làm phim thì không nói nhưng mà ông Việt đó em có thể từ chối mà, không liên quan gì đến phim mà hàng ngày vẫn gửi đồ đến phim trường làm gì không biết.”
“Chuyện này hơi khó từ chối, nếu là đồ gửi cho em thì không vấn đề gì nhưng đây lại là đồ gửi cho ekip, người ta có thể lấy danh nghĩa là ủng hộ đoàn làm phim, ủng hộ đạo diễn thì em lên tiếng lại thành vô duyên. Với cả mọi người trong ekip đều thích, đang được đồ miễn phí em lại bụp cái cắt của người ta đi thì mọi người ghét em mất.”
Những điều Thiên Anh nói Hoàng đều hiểu nhưng anh vẫn cứ khó chịu trong lòng, không sao vui vẻ nổi. Mà Thiên Anh không cần Hoàng nói cũng đã rất cố gắng hạn chế tiếp xúc với Phước Trường và Việt rồi. Việt thì Thiên Anh trước nay vẫn tránh như tránh tà, từ sau hôm đi ăn nướng quan hệ của hai người tốt hơn nhưng vì mẹ cô cứ nhắc đến nên Thiên Anh vẫn cứ là không thích. Còn Phước Trường, chuyện anh theo đuổi cô không ảnh hưởng gì vì Trường luôn khiến Thiên Anh cảm thấy rất thoải mái, nói là theo đuổi tán tỉnh nhưng cô không hề cảm thấy áp lực chút nào nhưng truyền thông lại làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Thiên Anh không muốn vì mình mà mọi người bị ảnh hưởng, cũng chán cảnh hai ngày ba bận bị báo lá cải réo tên nên cô đã hạn chế rất nhiều rồi. Nếu không phải báo chí tối ngày đưa tin về chuyện của cô với Việt, Trường thì Hoàng có lẽ cũng không coi đây là vấn đề.
“Nếu anh giàu như hai người đó thì tốt rồi.”
“Sao anh lại nói thế, sao lại so sánh thế.”
“Không có gì. Chỉ là anh thấy mình… kém cỏi.”
“Anh kém chỗ nào? Kém ở đâu? Người trong giới ai cũng công nhận anh mà. Trong âm nhạc anh mà kém cỏi thì chẳng có ai được xem là ca sĩ cả. Hai người kia gia đình đã có công ti trước rồi, họ chỉ nhận lấy những gì có sẵn rồi tiếp tục thôi. Anh một mình tự tạo dựng sự nghiệp. Nếu mà so thì hai người kia sao bằng anh được. Tiền nhiều cũng là do bố mẹ người ta làm ra từ đời trước chứ không phải họ tự mình kiếm được hết chỗ ấy. So sánh kiểu này vô cùng khập khiễng luôn, mà không so được ấy chứ.” – Thiên Anh phản ứng vô cùng gay gắt.
“Anh biết em ủng hộ anh nhưng thực tế là thế mà.”
Ngay từ khi việc cô với Việt, Hoàng rùm beng trên mạng Thiên Anh đã đoán được sẽ có ngày này rồi.
“Anh đang tự ti đấy anh biết không, mà tự ti sẽ khiến anh ngày càng khép mình, ngày càng mờ mắt. Anh chỉ thực sự kém cỏi nếu anh tự coi mình là kẻ kém cỏi thôi.”
“Nhưng làm thế nào để không tự ti bây giờ? Thực sự anh chẳng có gì cả.”
“Anh có em mà!”
Hoàng ngỡ ngàng trước câu trả lời quyết liệt của Thiên Anh.
“Tình cảm của chúng mình không đủ để anh tự tin à? Em không đáng để anh tin tưởng à? Nếu anh còn không tin vào chính bản thân mình thì mọi người tin anh kiểu gì, các fan tin anh kiểu gì, em tin anh kiểu gì được?”
Hoàng im lặng.
“Anh nghi ngờ bản thân, rồi sẽ đến lúc anh nghi ngờ niềm đam mê của mình, nghi ngờ âm nhạc, đó mới điều em sợ nhất. Không có đam mê, không có âm nhạc anh sẽ sống thế nào hả Hoàng? Nó giống như anh vừa cúi xuống nhặt bút ngẩng lên là đã mất căn bản rồi ý, anh mất tự tin rồi anh sẽ mất tất cả mọi thứ. Nên anh đừng so sánh, đừng nghĩ về chuyện này nữa được không anh?”
“Anh… ừm.”
Điều Thiên Anh sợ nhất, điều khiến cô đau lòng nhất là Hoàng hoài nghi bản thân vì cô, Việt hay Trường khiến anh tự ti vì họ là những người xuất hiện bên cạnh cô. Thiên Anh yêu Hoàng vì niềm đam mê với âm nhạc của anh, cô ngưỡng mộ đến sùng bái niềm đam mê bất tận này, nếu vì cô mà Hoàng đánh mất âm nhạc, Thiên Anh sẽ không thể tha thứ cho mình.
Thiên Anh trằn trọc cả đêm, Hoàng cũng ôm tâm sự lên giường. Hoàng biết Thiên Anh ghét nhất kiểu người không có tự tin không có ý chí, anh cũng ghét bản thân mình như thế này, nhưng chính Hoàng cũng không biết làm thế nào để lấy lại tự tin như ban đầu nữa. Có những chuyện không phải cứ cố gắng là được.
Chương trình “Món ngon bốn phương” mời YI làm khách mời, trước khi ghi hình YI gặp Trang – bạn cùng thuê nhà với Thiên Anh. Vừa thấy Trang là Long hớn hở chạy đến ngay: “Hey yo! Hôm nay chị ở đài à?”
Trang cười thân thiện: “Hello hello! Mọi người đến quay gì dợ? Thiên Anh cũng đang ở đây nè, trùng hợp ghê á.”
“Thiên Anh cũng ở đây à? Lâu lắm không gặp? Để em nhắn tin xem tí rảnh không đi ăn.” – Long vừa nói vừa rút điện thoại ra.
“Ấy đừng. Thiên Anh đi cùng nhóm hả Trang?” – Hoàng ngăn Long nhưng rõ ràng là cũng háo hức không kém gì cậu em.
“Ừm đi với nhóm, ghi hình Noel, ở tầng 5 đó. Mọi người tầng mấy đó?”
“Bọn mình ghi hình cho “Món ngon bốn phương” thì ở tầng mấy?” – Bobby
“Hình như tầng 2 á.” – Trang.
“Chị Trang hôm nay ở đài cả ngày không? Tí mấy anh em xong mình đi ăn cùng nhau đi.” – Long.
“Chị ở đài cả ngày nhưng phải dẫn 3 tiết mục lận, không biết có được nghỉ không nữa.”
“Vậy có gì lát nhắn nha.” – Bobby.
“Ok nà. Thôi mọi người đi đi không muộn. Mình cũng vào trường quay đây. Bye nha.” – Trang cười vẫy tay rồi đi.
Long cũng cười vẫy tay nhìn theo ngốc nghếch.
“Đi! Nhìn cái mặt kìa, khác gì chó chạy theo chủ không cơ chứ.” – Tuấn vỗ lưng gọi Long mới hết ngơ.
Dạo gần đây Hoàng trông khá ủ dột nhưng hôm nay cả buổi quay lại tươi tỉnh vui vẻ hơn hẳn. Ghi hình xong xuống đến tầng 1 thì Hoàng nhớ ra quên đồ ở trường quay nên quay lại lấy.
“Ổng có mang đồ gì đâu mà quên nhỉ?” – Long nhìn dáng vẻ gấp gáp của Hoàng không hiểu.
“Người ta quên đồ trên tầng 5 á.” – Nguyên khoác vai Long cười cười.
“Tầng 5?” – Bobby cau mày.
“À! Ra thế.” – Tuấn cũng cười lắc đầu.
Hoàng vào thang máy bấm thẳng lên tầng 5, dù ngày nào cũng gọi điện, video call nhưng lâu lắm rồi Hoàng và Thiên Anh không trực tiếp gặp nhau, Hoàng chỉ muốn đứng từ xa nhìn người yêu một chút thôi, sẽ không làm phiền cô, anh vừa đi vừa cười tủm tỉm. Đến tầng 5, Hoàng hỏi nhân viên chỗ ghi hình Noel là tìm thấy Starlight luôn. Vừa bước vào còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng cười há há hố hố thương hiệu của Thiên Anh, cô đang xem gì đó trên điện thoại với Tuyết Nhung và Thảo Minh, ba người nói chuyện rất vui vẻ, Thiên Anh như thường lệ vừa tám vừa khoa chân múa tay miêu tả, Hoàng lấy điện thoại ra lén quay chụp lại để tối gửi Thiên Anh xem cho cô bất ngờ. Sự xuất hiện của một người trong khung hình khiến nụ cười trên môi Hoàng bỗng nhiên đông cứng. Bảo Giang vừa đến đã khoác tay, dựa đầu, xà nẹo Thiên Anh mà Thiên Anh cũng rất tự nhiên vòng ra sau ôm eo, đặt cằm lên vai Giang tiếp tục nói chuyện, xem điện thoại với mọi người. Các thành viên của Starlight đều không tỏ thái độ gì, giống như chuyện mỗi ngày đều thấy đến quen thuộc rồi vậy. Hoàng nhắm mắt niệm thần chú “Chuyện bình thường thôi, chuyện bình thường thôi! An với ai chẳng vậy” nhưng khi mở mắt ra thì ngọn lửa đang cố ghìm trong lòng cũng vọt ra theo “Cười nói thân mật động chạm tay chân với mấy chị em khác cũng có như với Giang đâu! Lại còn rất tự nhiên, rất thành thục nữa! An ơi là An!”. Hoàng ngứa mắt không chịu được, ôm cục tức đi về.
Lúc xe của YI lăn bánh rời đi thì có người bước vào đài truyền hình, Hoàng quay hẳn người ra sau nhìn, là Việt. Và không chỉ Việt mà còn có cả Huyền – trợ lý của Thiên Anh đang đứng chờ Việt ở cửa. Ngọn lửa vừa bị Giang nhóm lên giờ lại càng bùng lên mạnh mẽ. Đi được một đoạn ngắn Hoàng nói có việc nhất quyết đòi xuống xe không về chung với YI rồi một mình quay lại đài. Starlight vẫn đang ghi hình ở trường quay đó, Huyền ở một góc trông đồ, không thấy Việt đâu cả. Hoàng thở phào một hơi, thần hồn nát thần tính rồi. Cho đến lúc Starlight xong việc cũng không thấy bóng dáng Việt đâu nhưng Hoàng phát hiện thứ Huyền đưa cho các thành viên Starlight uống hình như không phải là nước giải khát mà là thuốc bổ thì phải, lúc nãy Việt đưa cho Huyền sao? Hoàng bắt taxi đi theo xe của Starlight, xe dừng lại trước một quán trà sữa, trợ lý nhóm vào mua rồi sau đó về thẳng kí túc xá. Tận mắt thấy Thiên Anh vào kí túc xá cùng các chị em rồi nhưng Hoàng vẫn không yên tâm, lúc này mới hơn 7h, Hoàng có cảm giác mạnh mẽ rằng hôm nay sẽ không chỉ kết thúc như thế này.
Xung quanh có mấy bác xe ôm già, có cả Grap, Bee, Hoàng quyết định xuống taxi vào một quán đối diện kí túc xá Starlight ngồi. Đến gần 9h không thấy có gì bất thường, Hoàng lắc đầu trách mình nghĩ nhiều rồi định đứng dậy đi về thì một chiếc xe Porsche vô cùng hút mắt đỗ ngay kí túc xá. Dự cảm không lành lại nổi lên, Hoàng lại tiếp tục chờ. Không lâu sau Thiên Anh xuất hiện.
“Không làm em thấy vọng chứ?” – Phước Trường lắc nhẹ ly rượu trong tay.
Thiên Anh giơ tay like: “Toẹt vời luôn. Bảo sao nhà hàng lại chỉ phục vụ tại chỗ, đúng là độc chiêu.”
“Đấy, thế mà lúc đầu anh rủ còn không đi cơ, rượu ngon thế này không uống có phải tiếc không.”
Thiên Anh cười hì hì: “Thì tại muộn rồi mà.”
“Toàn thấy em online đến 2h sáng mà 9h đã kêu muộn ấy hả.”
Thiên Anh mím môi: “Ok thì là em không muốn bị báo chí đưa tin nữa được chưa.”
“Vì mấy cái tin vịt mà bỏ lỡ mĩ vị nhân gian có đáng không?” – Trường lắc đầu rồi nâng ly với Thiên Anh.
Đang nhâm nhi thì Thiên Anh nhận được tin nhắn của Hoàng: “Đang làm gì đấy?”, “Call đc ko?”
Thiên Anh rep: “đang chill với mn”, “tí gọi nha”, rồi chụp ảnh ly rượu gửi cho Hoàng.
“Sao thế? Quản lý gọi à?” – Trường
“Không, không sao, uống tiếp đi.” – Thiên Anh bỏ điện thoại xuống tiếp tục thưởng rượu.
Hoàng đọc tin nhắn rồi nhìn vào nhà hàng Ý trước mắt mình. Ở đây phải đặt chỗ trước, Hoàng đã đưa tiền cho nhân viên để vào trong nhưng nhân viên ở đây nhất quyết không nhận. Gần một tiếng ở ngoài chờ đợi là gần một tiếng trong lòng Hoàng biển xô sóng trào, người khác có lẽ đã nghĩ ra cả ngàn kịch bản đang diễn ra bên trong nhưng Hoàng lại đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì hết, chân tay như bị kiến cắn, cứ thấp thỏm không yên. Tầm 10h30 cuối cùng Trường và Thiên Anh cũng ra ngoài, Hoàng vừa thở phào nhẹ nhõm chưa được một giây thì ngay lập tức lại có nỗi lo lắng khác ập đến. Thời khắc này còn đáng sợ hơn lúc phải chờ đợi kia nhiều. Chiếc Porsche lăn bánh, trái tim và đầu óc Hoàng cũng xoay tròn liên tiếp theo từng vòng xe. Xe dừng bánh trước cửa kí túc xá Starlight, ngay sau đó Thiên Anh tự mở cửa xe, đi vào trong, Trường cũng lái xe về luôn. Lúc này Hoàng mới trút được gánh nặng trong lòng, Hoàng ngồi xụp xuống lề đường không còn chút sức lực.
Nếu không phải tin nhắn của Thiên Anh khiến Hoàng bừng tỉnh thì không biết anh sẽ ngồi đó đến bao giờ nữa.
“A lô, Puggy của em đang làm gì đấy?”
Sau khi Hoàng rep tin nhắn thì Thiên Anh gọi cho Hoàng luôn, Hoàng giật mình phải hít thở sâu lấy bình tĩnh rồi mới ấn nghe nhưng vẫn bị khớp, mãi mới trả lời: “À thì đợi em thôi”.
“Nằm đợi, ngồi đợi, vừa lướt facebook vừa đợi hay là vừa viết nhạc vừa đợi?”
“Ừm… vừa nhìn trời vừa đợi.” – Hoàng nhìn lên tầng kí túc xá của Starlight.
“Ỏ, nghe như phim ấy nhờ.”
“Rượu ngon không?”
“Có. Cực phẩm luôn. Trời ơi lúc đầu em còn không định uống đâu, may mà nghĩ lại. Nghe nói loại là hàng hiếm một năm mới có một lần mà có khi mấy năm luôn ý, người quen của ông chủ phải đi tìm cả Ý mới mua được vài chai, về đến Việt Nam không phải cứ có tiền là uống được cơ.”
Thiên Anh vui đến vậy càng làm Hoàng đau lòng.
“Tiếc là anh không được thử.” – Thiên Anh tặc lưỡi.
“Không sao, dù sao anh cũng không biết thưởng thức.”
“Không cần phải biết, chỉ cần nhấp một ngụm là anh sẽ thấy khác bọt hẳn với các loại khác luôn ý.”
“Ừ.”
“”
“Sao anh không nói gì thế?”
“Anh…” – Hoàng nuốt nước bọt.
“Sao?”
“Em có gì muốn nói nữa không?”
“Ừm… thì cả ngày bọn em đi quay chương trình Noel rồi về, tối chill với nhau thôi.”
“Gì nữa?”
“Còn gì nữa à?”
“Em uống với nhóm à.”
Thiên Anh do dự rồi đáp: “Ừm.”
Hoàng chống tay lên trán, thở hắt ra một hơi, anh gửi cho Thiên Anh ảnh nhà hàng cô vừa từ đấy trở về: “Em xem ảnh đi.”
Thiên Anh xem ảnh, giật mình: “Em… em… Anh đừng hiểu nhầm, em… Chuyện không như anh nghĩ đâu.”
“Anh cũng mong không như anh nghĩ, không như anh thấy. Có gì em nói đi, anh vẫn đang nghe đây.”
“Anh bình tĩnh nghe em nói nhá. Hôm nay em đi quay xong về thì anh Trường nói là có loại rượu vang quý nên muốn mời em đi thử. Như vừa nãy em nói, có khi mấy năm mới gặp, lùng sục cả nước Ý mới được vài chai mà nhà hàng đấy lại không bán ra ngoài, cũng không giữ cho khách, phải có duyên mới gặp được. Lúc đầu em từ chối rồi đấy chứ nhưng mà hiếm có như thế, nên em mới đi.”
“Em không hiểu à? Vấn đề không phải là em uống rượu, ra ngoài với ai mà là tại sao em lại giấu anh?” – Hoàng nói như quát vào điện thoại.
“Thì em sợ anh ghen, sợ anh biết rồi lại càng tự ti.” – Thiên Anh nói lí nhí, như sắp khóc, cũng cãi nhau năm lần bảy lượt rồi nhưng đầu tiên cô mới thấy Hoàng đáng sợ như thế này.
“Sợ anh ghen, sợ anh tự ti? Bây giờ anh càng ghen hơn, càng tự ti hơn rồi đây. Anh vô dụng, anh kém cỏi nên không mua được cho em thứ em thích, nên em mới đi cùng người khác, mới sợ anh sẽ tự ti. An, anh đáng thương đến thế sao, em nói xem, có phải anh bất tài vô dụng đến đáng thương không?” – Hoàng bùng nổ rồi.
“Không phải, không phải thế mà. Em không nên giấu anh, là lỗi của em, em xin lỗi, em sai rồi. Nhưng mà em lo cho anh thật mà, em…” – Thiên Anh khóc nấc.
“Phải, em lo cho anh, em sợ anh bị tổn thương nên mới làm thế, nhưng em càng làm lại càng khiến anh đau lòng, em tưởng thế là tốt cho anh nhưng không, không phải đâu An ạ.”
“Em xin lỗi…” – Thiên Anh nức nở.
“Ngày hôm nay còn chuyện gì em không nói với anh nữa không?”
“Không có, em nói hết với anh rồi.”
“Thật không? Sáng nay anh cũng ở HTV.”
“Không có mà.”
“Lúc bọn anh về anh thấy Việt gặp Huyền ở tầng 1 đấy.”
“À, Huyền bảo là Việt có đến đưa đồ bổ cho bọn em nhưng em không gặp Việt nên em không để ý. Không phải em muốn giấu anh đâu, là em không nghĩ đến chuyện này thật đấy.” – Thiên Anh thút thít.
“Ok thì cứ cho là em không biết đi nhưng trợ lý của em đợi người ta để lấy đồ cho em, nếu không phải quan hệ thân thiết thì có ai làm thế không? Anh ta thân với cả trợ lý của em đến thế rồi thì với em còn đến mức nào nữa hả An?”
“Việt thân với trợ lý của em hơn em thật mà, lúc em đang quay phim mà anh ấy mang đồ đến thì toàn là Huyền nhận, thỉnh thoảng còn đột kích em chắc cũng do Huyền báo cho luôn.”
“Em biết là trợ lý của em báo tin mà em vẫn để yên, em bảo anh phải nghĩ thế nào đây.”
“Thì… em… trợ lý là chị Nhi phân xuống cho bọn em, em làm thế nào được.”
“Em có thể nhắc nhở trợ lý mà.”
“Không phải là em chưa từng nhắc đâu nhưng mà... vẫn vậy đó.”
“Thế thì bảo chị Nhi đổi người đi.”
“Thế thì có thể bạn ấy sẽ bị đuổi. Mà bạn ấy theo nhóm một thời gian rồi, giờ đổi người lại phải làm quen từ đầu tính cách thói quen của cả nhóm, bất tiện lắm.”
Hoàng cười khẩy: “Ừ, em có lý, là anh sai, là anh sinh sự kiếm chuyện, là anh kém cỏi còn tự ti khiến em không dám nói thật với anh.”
“Anh đừng nói kiểu đấy, nghe khó chịu lắm.” – Hoàng trách móc, to tiếng Thiên Anh đều chịu được, nhưng kiểu nói móc nói kháy cà khịa thế này thì không.
“Nhưng anh nói không sai đúng không.”
“Anh…”
“Giờ anh đang không bình tĩnh, nói nữa cũng không giải quyết được gì, khi nào cả hai bình tĩnh lại và quyết định không giấu diếm gì nhau nữa thì hãy nói. Vậy nhé.”
Hoàng vừa cúp máy Thiên Anh liền khóc tu tu, Huyền biết không nên hỏi nhưng Thiên Anh khóc dã man quá nên Huyền không yên tâm ngó ra xem: “Sao thế Anh?”
Thiên Anh liền ôm lấy Huyền khóc luôn.
Hoàng cúp máy rồi cũng gục mặt xuống. Anh giận Thiên Anh, càng giận mình, giận mình kém cỏi, giận mình tự ti, giận mình không kiểm soát được bản thân nói ra những lời khiến cả hai đều đau lòng. Bất lực, lần đầu tiên trong đời Hoàng cảm thấy bất lực đến thế.
~ Một lần thôi người ơi có nghe lời anh
Ϲon tim anh vỡ tan vì em đó
Ɓao ngàу qua cố уêu thật lòng
Rồi phải caу đắng, đắng caу.
Vì sao em lại không hiểu cho lòng anh
Ϲon tim anh vỡ tan vì em đó
Mai gặp nhau hãу xem như ta chưa quen bao giờ ~
Vỡ tan