Trời âm u nhiều mây khiến tâm trạng người ta cũng ủ dột không kém.
“Em đang không vui, không muốn đi ăn, đi uống rượu đi.”
Trường đến đón Thiên Anh ở trường quay, hai người hẹn nhau hôm nay sẽ đến nhà hàng mới mở của bạn anh.
“Ok. Mà chuyện gì vậy, quay phim hả?”
“Không, không liên quan đến công việc.”
Thấy Thiên Anh buồn bực khác hẳn ngày thường Trường cũng không hỏi nhiều nữa.
“Một chai Whisky.” – Thiên Anh gọi thêm sau khi đã uống vài shot rượu mạnh, hôm nay cô chỉ ngồi một chỗ uống chứ không quẩy, cũng không hề lắc lư theo nhạc chút nào.
“Em ăn gì đi đã rồi hãy uống, hại dạ dày đó” – Trường nãy giờ chỉ quan sát Thiên Anh cuối cùng cũng lên tiếng.
Thiên Anh không có tâm trạng ăn uống chút nào nhưng nhớ đến căn bệnh dạ dày của mình đành thỏa hiệp: “Anh gọi đi, gì cũng được.”
Trường nhìn qua menu rồi gọi cá hồi.
“Anh không uống à?”
“Uống rồi ai đưa em về.”
Thiên Anh rót rượu đưa cho Trường: “Không nhiều thì cũng một ly chứ, em đang buồn chết được đây, uống cùng em đi.”
Trường bỏ thêm đá, chanh, lắc nhẹ cốc rượu trong tay. Thiên Anh hơi nhăn mặt nhưng vẫn uống như thường.
“Này! Em coi anh là bạn nên mới hỏi câu này nhá: Tại sao anh lại có hứng thú với em thế?”
Bất ngờ trước câu hỏi, Trường đưa cốc rượu lên uống một ngụm nhỏ.
“Nếu anh cũng xem em là bạn thì nói em nghe đi xem nào. Không phải bình thường anh tránh mấy cô người mẫu diễn viên ca sĩ lắm à. Sao lại chủ động giúp em, còn suốt ngày qua phim trường, rủ em đi ăn đi chơi nữa?”
“Ừm… ok nếu em muốn biết thì anh sẽ nói thật nhưng nghe xong có thể em sẽ không vui đâu, em vẫn muốn biết hả?”
Thiên Anh gật đầu.
“Là vì bồ cũ của anh.”
“Người yêu cũ? Wow! Wow wow wow. Em cũng nghĩ chắc phải có lí do nào khác chứ không thể là do mình có sức hút được, nhưng mà người yêu cũ thì… amazing.”
“Em không giận à?”
“Sao phải giận. Em còn đang hứng thú đây này. Người yêu cũ của anh là người thế nào? Chắc phải là người tuyệt vời lắm nên anh mới không quên được đúng không?”
“Tuyệt vời á? Thì cũng đáng yêu xinh xắn nhưng không đến nỗi tuyệt vời đâu.”
“Đáng yêu xinh xắn, mối tình đầu ạ?”
“Không phải.”
Thiên Anh bỗng nghiêm trọng: “Chẳng lẽ lại giống trong phim…”
Trường nhìn Thiên Anh tò mò.
“Cô ấy qua đời rồi ạ?”
Trường bật cười: “Em xem phim nhiều quá rồi đó.”
“Không phải ạ?”
“Không, vẫn sống nhăn răng, không có tai nạn bệnh tật chi hết.”
“Thế thì may quá, em còn cứ sợ gợi lại nỗi đau của anh.”
“À há em biết rồi, anh bị cắm sừng đúng không, nên mới không quên được.”
Trường không đáp nhưng thái độ gượng gạo, cầm ly rượu lên uống.
“Thế là đúng rồi.”
Thiên Anh tự cầm cốc mình chạm cốc Trường an ủi: “Ai cũng từng một thời bị mù mà”.
“Nhưng mà liên quan gì đến em? Em giống người yêu cũ anh à?”
Trường nhún vai, Thiên Anh thầm mặc định là đúng.
“Mà anh ghét showbiz thế… người yêu cũ của anh cũng là nghệ sĩ ạ?”
Phước Trường gật đầu.
“Wow! Drama ngập trời.”
Trong đầu Thiên Anh nảy ra 7749k kịch bản yêu hận tình thù tổng tài minh tinh, hợp đồng tình yêu, nam chính bóc bánh trả tiền nhưng lại rơi vào lưới tình, nữ chính nghèo khó dựa vào nam chính tiến thân showbiz nhưng khi thành công lại đá nam chính không thương tiếc đi tìm bệ phóng mới, vân vân mà mây mây.
Trường rót cốc thứ hai Thiên Anh mới giật mình: “Anh đã thành thật với em nên em cũng sẽ thành thật với anh, em còn muốn xin anh lời khuyên nữa.”
Trước chưa biết nguyên nhân Trường tiếp cận mình nên Thiên Anh còn e ngại, giờ biết rồi nên cô thoải mái kể chuyện của mình.
“Đấy, anh bảo em nên làm thế nào bây giờ ạ?”
“Ừ chuyện này cũng hơi đau đầu đó. Anh cũng không biết chia tay hay không chia tay mới tốt, cái này chỉ có bản thân em rõ nhất. Nhưng mà anh nghĩ là em cần nói cho người yêu em biết. Yêu nhau là chuyện của hai người, chia tay cũng thế. Chuyện tình cảm đâu thể do một người phải không?”
Thiên Anh gật gù.
“Phải nói với cậu ấy, hai người cùng tìm cách giải quyết thì mới ok được. Em cứ giữ trong lòng thế này vừa tự làm khổ mình vừa không giải quyết được vấn đề, để làm gì? Cùng nhau đối mặt mới là yêu nhau, chuyện gì cũng giữ riêng mình thì là yêu đơn phương không nói thành lời rồi.”
Đoạn cuối Trường hát luôn khiến Thiên Anh bất ngờ cười sặc.
Mặc dù Trường đã ngăn lại nhưng Thiên Anh vẫn uống thả cửa. Kết quả là Trường lái xe đưa Thiên Anh về đến tòa nhà kí túc xá của Starlight nhưng Thiên Anh say không thể tự về được mà Trường cũng không được vào trong, cực chẳng đã Trường đành gọi Giang xuống đón Thiên Anh. Thiên Anh vốn to cao nhất nhóm lại còn uống đến mức không tự về được, Giang nghĩ một mình cô không đưa nổi Thiên Anh lên nhà nên gọi thêm Trúc Hà đi cùng. Ban đầu còn có Trường giúp còn đỡ, Trường vừa thả tay ra Giang và Hà liền bị Thiên Anh kéo nghiêng ngả, bảo vệ phải giúp mới đưa Thiên Anh lên lầu được. Được cái là Thiên Anh uống say cũng không gặp em “huệ” nên cả đoạn đường về Trường được an toàn, đến kí túc xá Giang và Hà cũng nhẹ nợ.
Cho Thiên Anh lên giường nằm đâu đấy rồi Giang kiểm tra điện thoại của Thiên Anh. Lần trước Thiên Anh kể Trường giúp đỡ cô tại buổi giới thiệu phim Giang đã thấy không ổn rồi nhưng chưa có chuyện gì, Giang không thể bắt bẻ Trường được. Bẵng đi có mấy tuần cả hai đều bận đóng phim, rồi Giang đi quay xa không ở Sài Gòn mà hôm nay Trường đã đưa Thiên Anh về tận nhà rồi, còn là Thiên Anh uống say, phải tin tưởng đến mức nào mới dám đi nhậu cùng, uống đến say mèm rồi để người ta đưa về tận nhà chứ. Đúng là quá nhanh quá nguy hiểm mà. Giang quá bất cẩn, quá hồ đồ rồi.
Hôm sau Trường đang làm việc thì Giang đến công ti tìm anh.
“Cho tôi trà xanh” – Trường nói với thư kí.
“Bất ngờ thật, em lại tận công ti tìm anh.”
“Em cũng không ngờ là anh vẫn nhớ em thích uống trà xanh, nhưng đấy là quá khứ rồi, giờ em uống nước trắng thôi.”
“Sao thế? Không phải em bảo trà xanh giúp giữ dáng đẹp da à?”
“Nhưng gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh.”
“À ok, vậy để anh bảo thư kí đổi cho em.”
“Thôi khỏi đi, em cũng không định ngồi lâu đâu.”
“Anh đoán em đến vì chuyện đêm qua đúng không.”
“Anh nhớ rất tốt chuyện ngày xưa nhưng chuyện gần đây em nói thì anh lại quên mất thì phải.”
“Anh không quên nhưng anh thấy mình không việc gì phải làm thế cả.”
“Anh cố tình chọc tức em đó hả?” – Giang trợn mắt.
“Ồ không! Hoàn toàn không.”
“Trước kia có người khác, không chia tay dứt khoát là em sai, em thừa nhận nhưng anh cũng đã nói là anh không để bụng rồi mà.”
“Em đừng hiểu lầm nha, anh không có ý trả đũa em hay gì đâu.”
“Vậy sao anh lại tiếp cận Thiên Anh? Em đã nói anh tránh xa con bé ra rồi, sao anh còn cố tình đến trường quay tìm người ta, rồi rủ đi ăn đi chơi các kiểu thế?”
“Vì Thiên Anh là một cô gái thú vị, anh muốn làm bạn với em ấy.”
“Không, anh tránh xa Thiên Anh ra!”
“Chẳng lẽ vì đấy là bạn em nên anh không thể làm quen à, cô ấy cũng phải có những người bạn khác nữa chứ.”
“Thiên Anh không chỉ là bạn em” - Giang nói câu này một cách rất nghiêm túc: “Nên anh tránh xa con bé ra giùm em, please.”
“Nếu không thì sao?”
Giang tức giận đứng lên: “Nếu không thì em cũng không biết mình sẽ làm gì đâu. Em cảnh cáo lần cuối, anh đừng quá đáng.”
Nói rồi Giang phăm phăm đi về.
“Vậy còn Thiên Anh thì sao? Có xem em không chỉ là bạn không?”
Giang bối rối nhưng chỉ dừng lại đúng một giây.
“Đó là chuyện của em. Anh tránh ra con bé ra là được.”
Nghe lời khuyên của Trường, Thiên Anh gọi điện kể cho Hoàng.
“Làm sao bây giờ? Em không muốn chia tay đâu.”
“Chia gì mà chia, đánh cho giờ.”
“Nhưng mà mẹ em giờ đã bảo xem xét chia tay đi rồi kia kìa, sợ em khắc chết anh. Anh không biết chứ nhà em đúng kiểu sống và làm việc theo lời việc theo lời thầy bói ấy. Giờ thì chưa nghiêm trọng lắm chứ để một thời gian nữa kiểu gì cũng phản đối kịch liệt cho xem. Em biết bố mẹ em quá mà.” – Thiên Anh vừa nói vừa sụt sịt.
“Không phải là vẫn có cách hóa giải số mệnh khắc nhau à? Mình tìm cách là được.”
“Mẹ em hỏi rồi, từ thầy bói thầy cúng đến đền, chùa, cả bói bài tây cũng đi xem rồi, đều nói không giải được, khó lắm, hoặc là có người bảo cố lắm thì chỉ giữ được mạng thôi nhưng cũng không sống lâu không khỏe mạnh được.” – Thiên Anh bật khóc.
“Đấy là tại chưa tìm đúng người thôi, vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn mà. Ngoan, đừng khóc.”
“”
“Chỉ tay nửa năm còn đổi một lần, kiểu gì cũng có cách mà.”
“Em cũng mong thế. Nhưng mà nếu thực sự không có cách nào, anh cũng cân nhắc xem…”
“Anh không chia tay! Trừ khi mình hết tình cảm không thì số mệnh thế nào anh cũng kệ.”
Câu nói kiên quyết của Hoàng khiến Thiên Anh có động lực hơn hẳn, tình cảm của hai người vẫn luôn là thứ vững chãi khiến cô tự tin nhất.
“Ừm thế thì mình cùng tìm cách. Em tin anh.” – qua điện thoại Hoàng cũng cảm nhận được sự vui vẻ trở lại của Thiên Anh.
“Sau này không được nhắc chuyện chia tay vì lí do này nữa biết chưa.”
“Yes sir!”
“Thế mới là An không sợ trời không sợ đất của anh chứ.”
~ Đâu phải em muốn quên là sẽ quên, là sẽ quên
Đâu phải mong hết đau là bớt đau, là bớt đau
Nhiều khi lí trí cố gắng mạnh mẽ nhưng trái tim thật sự yếu đuối
Là em giấu đi, chỉ là em giấu đi
Đâu phải yêu hết tâm, người để tâm, người để tâm
Đâu phải cho hết đi, người chẳng đi, người chẳng đi
Chỉ vì đôi khi yêu thương một ai, ta chẳng mong nhận lại chi hết
Mà không thể quên cũng là một cách yêu thương gọi tên ~
Chưa quên người yêu cũ