Kì nghỉ hè luôn là thời gian sôi động nhất, người lớn thì đi du lịch, học sinh thì mang tiếng được nghỉ nhưng học thêm có khi còn gấp mấy lần ở trường. Nắng mưa Sài Gòn vẫn thất thường dữ dội nhưng dù thế nào cũng chẳng cản được mọi người làm việc của mình.
Thiên Anh và Hoàng chiến tranh lạnh, không gọi điện nhắn tin, Thiên Anh đau răng khôn Hoàng cũng không biết. Chiếc răng khôn này đúng là biết chọn thời điểm tái xuất giang hồ, khiến Thiên Anh cả thể chất lẫn tinh thần đều bị tra tấn, không làm gì nổi nữa. Lúc còn trong Idol Dream răng khôn đã biểu tình một lần rồi nhưng may uống thuốc vào là đỡ, cũng không quá đau. Lần này vừa đông phong tái khởi liền khiến Thiên Anh đau muốn chết đi sống lại, tối hôm trước vừa đau ngày hôm sau đã phải dừng mọi hoạt động cùng nhóm để đi khám. Thiên Anh nghỉ, Bảo Giang cũng muốn nghỉ chăm sóc Thiên Anh. Đáng lẽ trợ lí sẽ là người lo cho Thiên Anh nhưng nhóm có hai trợ lí thì cả hai đều không phải dân Sài Gòn, làm sao biết chỗ nào khám răng uy tín chất lượng được. Mà Giang thì hệ thống nha khoa lớn nhất miền nam là của nhà bác ruột cô, có Giang đi cùng, Thiên Anh chắc chắn là sẽ được hưởng dịch vụ tốt nhất, nhanh chóng bình phục nhất để quay lại làm việc rồi.
“Đó, nên để em đi cùng Thiên Anh là hợp lí nhất rồi ạ. Hai bạn trợ lí lo cho các thành viên khác còn không kịp nữa là.” – Giang kì kèo xin nghỉ với quản lí Phương Nhi.
“Đi khám cùng thì ok không vấn đề gì nhưng em nghỉ hẳn một tuần thì không được. Bao nhiêu công việc đã được lên kế hoạch hết rồi bây giờ không chỉ Thiên Anh mà cả hai đứa đều không tham gia thì chị biết ăn nói với khách hàng, với đối tác thế nào. Em cũng tự đầu tư làm ăn em biết mà, ảnh hưởng uy tín rồi tổn thất không nhỏ đâu.”
Giang suy nghĩ trong 5s rồi đáp: “Mấy phim lúc trước em từ chối chị chọn một phim đi ạ, sau khi Thiên Anh khỏi răng em đi quay liền.”
“Mai chị Giang đi cùng con rồi, mẹ không cần lo đâu.” - Thiên Anh video call với mẹ ở phòng khách kí túc xá.
“Từ trước đến nay có lần nào đi khám răng mà mẹ không đi cùng đâu. Hay thôi đợi thêm một hôm, mẹ tiếp xong đoàn khách quan trọng này rồi mẹ vào đi cùng nhá.”
“Không cần đâu mẹ, mẹ cứ lo công việc đi, con lớn rồi chứ có như hồi bé nữa đâu.”
“Gớm, mạnh miệng cho lắm vào rồi mai lại khóc lóc ăn vạ không cho bác sĩ nhổ răng nhá.”
Starlight bên cạnh phụt cười.
“Thiệt hả dì? Thiên Anh sợ nhổ răng vầy luôn ạ?” - Thảo Minh
“Ôi giồi mấy đứa không biết đâu, hồi bé nó lăn lê bò toài ra đất ăn vạ, khóc lên khóc xuống, ôm chân bàn nhất quyết khô...”
“Mẹ! Mẹ đừng kể nữa! Đấy là hồi bé thôi, giờ lớn rồi có thế đâu.” – Thiên Anh nhẩy dựng lên.
Mẹ Thiên Anh cười như được mùa: “Mỗi lần đưa nó đi khám răng là cười ra nước mắt luôn.”
“Cô kể tiếp đi ạ.” - Chi hóng drama với khuôn mặt lạnh như tờ.
“Không được kể!” - Thiên Anh cuống cả lên.
“Rồi rồi thì không kể, bày trò ăn vạ thì được mà giờ lại xấu hổ à.”
Thiên Anh mặt bí xị “Hừ” một cái.
“Thế mai Giang giúp dì đưa nó đi nhổ răng nhá. Bình thường nó hổ báo thế thôi chứ gặp nha sĩ là ngồi im một chỗ không dám ý kiến gì đâu.”
“Dạ, dì yên tâm, con sẽ chăm sóc Thiên Anh thật tốt ạ.” - Giang
“Ừ, dì cảm ơn con nha. Người đâu mà dễ thương ngoan ngoãn thế không biết, dì mà có con trai lớn là kiểu gì cũng hỏi con cho nó rồi.”
“Con gái lớn cũng được ạ” - Giang nghĩ thầm nhưng lại nói: “Con trai nhỏ cũng được á dì ơi, chỉ cần em ấy không chê thì có con chờ ạ.”
“Chê!” - Tuyết Nhung chốt luôn.
“Thôi bây! Đừng làm hại mầm non tương lai của đất nước chứ.” - Trúc Hà
Mẹ Thiên Anh lại cười hết cỡ, nụ cười không thấy tổ quốc của Thiên Anh giống mẹ như đúc: “Chỉ sợ con phải chờ lâu thôi.”
Theo lời khuyên của nha sĩ, Thiên Anh quyết định nhổ một lần hai cái răng khôn ở hai bên. Thuốc tê máy móc dụng cụ đã chuẩn bị xong hết nhưng gọi mãi Thiên Anh vẫn không chịu vào phòng phẫu thuật. Giang nhắc, Thiên Anh càng cầm chặt tay Giang nhất quyết không chịu đứng lên kệ y tá đang chờ bên cạnh.
“Sao thế baby?” – Bảo Giang nắm tay Thiên Anh để cô yên tâm hơn.
“Em…”
“Ừ, sao?”
“Em… sợ đau.” – Thiên Anh cúi đầu phụng phịu như trẻ con ba tuổi.
Giang bật cười thành tiếng: “Hóa ra mẹ baby nói là thật à.”
“Chị còn cười nữa.” – Thiên Anh dỗi, bỏ tay Giang ra.
Giang mãi mới cố nhịn được cười, ai mà ngờ “con mẹ đàn ông” Thiên Anh không sợ trời không sợ đất, có lúc còn man hơn, khỏe hơn mấy anh trai trong showbiz mà lại sợ nhổ răng đến mức này.
“Sorry sorry. Hôm qua bé hùng hồn thế làm chị tưởng giờ hết sợ rồi cơ.”
Thiên Anh trề môi dỗi.
“Ngoan nào baby, bác sĩ sẽ tiêm thuốc tê cho bé nè, chỉ một chút xíu là không còn cảm giác gì luôn á, không đau đâu.”
“Em vẫn sợ huhu.” – Thiên Anh mếu máo.
Bảo Giang, bác sĩ, y tá nói thế nào cũng không được, cuối cùng nha sĩ phải để Giang đi cùng thì Thiên Anh mới chịu vào phòng nhổ răng. Vừa nằm lên ghế Thiên Anh liền nhắm tịt mắt nắm chặt tay Giang, từ đầu đến cuối Thiên Anh đều không dám mở mắt, không dám nhìn dụng cụ y tế, bác sĩ, từ đầu đến cuối Giang cũng nắm chặt Thiên Anh không rời.
Trộm vía sau khi nhổ răng Thiên Anh không chỉ đau phát khóc mà còn sốt, mặt sưng gấp đôi không khác gì meme con chó ngu ngốc cắn tổ ong mà cô hay hả haha. Starlight về đến nhà thấy khuôn mặt hề hước của Thiên Anh thì thi nhau dìm hàng post facebook, instargram.
Alina up ảnh Thiên Anh ôm má mặt nhăn nhó: “Thương Anh *insert icon cười ra nước mắt*”.
Thảo Minh ảnh Thiên Anh phụng phịu: “:))))))”
Chi post ảnh Thiên Anh mặt vuông vức đang cố cười trong đau khổ: “Visual của Starlight (Xuống dòng) Visual tấu hề :v”.
Hà post ảnh Thiên Anh không há nổi mồm ăn cơm: “Đã mua rất nhiều đồ ăn ngon cho ngồi nhìn :D”.
Nhung đăng ảnh Thiên Anh méo mồm ngồi khóc: “Cho em cười Anh thêm chút nữa* insert icon cười lăn cười bò*”.
Ban đầu Giang không định đăng gì nhưng thấy cả nhóm đều up nên Giang không thể ngồi yên. Giang up ảnh Thiên Anh lúc nhổ răng nhắm tịt mắt mũi nắm tay mình: “Nhìn thế chứ lại sợ đau mn ạ :)))) dù sao thì lúc nhổ răng em ấy cũng đáng yêu lắm :*”.
Thiên Anh dỗi Giang: “Đến chị cũng bắt nạt em!”
Giang: “Chị đâu có up ảnh dìm quá đáng như mấy đứa kia đâu, mà bé nhìn xem bé đáng yêu thế này còn gì.”
Thiên Anh: “Đáng yêu cái shit ý”.
Giang dỗ dành: “Ỏ, yêu mà, yêu lắm luôn á. Với chị thì bé luôn đáng yêu nhất trên đời. Đừng có giận ha.”
Thiên Anh hậm hực, hờn cả thế giới mà không làm gì được.
“Úiiiii giồi ôi! Chu choa mạ ơi nó ngon.” - Hà cầm miếng pizza đưa qua trước mặt Thiên Anh rồi mới ăn.
Hà ngửa mặt lên trời “Khà” một tiếng thỏa mãn sau khi uống một hơi hết 1/3 cốc trà sữa: “Đã cái nư bây ơi.”
Thiên Anh khóc không thành tiếng.
Chi: “Hôm bữa mới bị chị Nhi nhắc vụ tăng cân xong mà còn ăn nữa hả?”
Hà: “Ăn rồi lại tập mấy hồi à, không mập đâu.”
Giang: “Hà khó mập nhất nhóm mà, gato ghê luôn á, ăn cùng nhau mà chỉ mỗi nó vẫn ốm.”
Thiên Anh gật lấy gật để. Hà liền cầm bánh bông lan trứng muối lên cắn một miếng rõ to. Thiên Anh phụng phịu giật áo Giang ra hiệu Hà bạt nạt mình, Giang liền vỗ mông Hà cái đét: “Hư nè! Thiên Anh đang đau mà còn ăn nữa. Đưa miếng ăn với coi”.
Starlight ngồi cười, Thiên Anh nằm lăn ra sofa khóc thét.
Đừng nói đến ăn uống, ngay cả mở miệng với Thiên Anh cũng khó khăn, một người nói cười cả ngày như cô bỗng bị tắt loa đúng là sống không bằng chết, kí túc xá của Starlight cũng bớt náo nhiệt hẳn. Tuyết Nhung muốn giúp Thiên Anh tạm quên răng đau và cũng để không khí ở nhà vui vẻ hơn nên mở phim hài xem, Thiên Anh quên mất ngoạc mồm cười nên lại càng đau gấp bội, các thành viên Starlight vừa thương vừa cười ra nước mắt, đúng là những người có máu hề hước khuôn mặt tấu hài thì có ngồi yên một chỗ cũng vẫn gây cười. Ngoài Starlight thì Bình - em trai Thiên Anh là người dìm hàng cô nhiều nhất. Video call Bình cười ngặt nghẽo từ lúc nhìn thấy mặt chị gái cho đến lúc cúp máy. Cậu bé chụp 7749k tấm ảnh màn hình khuôn mặt sưng vuông vức của Thiên Anh làm meme dùng dần, còn ghép ảnh so sánh chị gái với chú chó bị ong đốt nổi tiếng trên mạng. Fanclub thì ngày ngày nhắn tin quan tâm động viên còn em trai thì lấy việc dìm hàng Thiên Anh làm niềm vui mỗi ngày.
Vì cãi nhau với Hoàng, Thiên Anh vốn đã buồn bực sẵn rồi giờ lại còn vừa đau vừa sốt nên cô nằm bẹp suốt mấy hôm. Người luôn vui vẻ vô lo vô nghĩ chẳng bao giờ ở yên được một chỗ như cô cũng có lúc cả ngày chỉ ngồi nhìn điện thoại rồi nghĩ ra cả trăm ngàn lí do tại sao người ta không gọi điện nhắn tin cho mình. Tâm trạng cô từ buồn bực, chán nản chuyển sang mong chờ, háo hức rồi tức giận, trách móc đến thất vọng, đau lòng sau đó là lo lắng, bất an rồi lại quay về buồn bực, chán nản.
Trong một tuần được nghỉ Bảo Giang luôn chăm sóc Thiên Anh, cứ đến giờ sẽ lấy thuốc cho Thiên Anh uống, một lúc lại kiểm tra xem cô còn sốt không, lên mạng tìm kiếm cách giảm sưng nhanh nhất, chỉ cần Thiên Anh khẽ kêu một tiếng Giang sẽ lập tức chạy đến. Mấy ngày đầu Thiên Anh không thể mở to miệng nên chỉ có thể uống sữa, mỗi lần Giang đều kiểm tra nhiệt độ của sữa rồi mới để Thiên Anh uống. Sau vài hôm Thiên Anh có thể ăn được đồ mềm rồi, Giang mua những loại cháo rau củ, yến mạch, súp, đồ ăn nấu nhừ, mỗi bữa đổi một món cho Thiên Anh khỏi chán. Thiên Anh vốn nghĩ mình sẽ giảm được vài cân sau khi nhổ răng nhưng dưới bàn tay chăm sóc kĩ càng của Bảo Giang cô lại béo lên trông thấy, còn Giang vì mỗi ngày đều lo lắng cho cô từng li từng tí nên lại gầy đi.
Nếu không phải lần này đau răng Thiên Anh sẽ không biết Giang lại biết nấu ăn, còn giỏi chăm sóc người khác như vậy. Giang là con một, gia đình có điều kiện, từ bé luôn là trung tâm của mọi sự quan tâm chăm sóc, với tính cách của Giang ra ngoài cũng luôn là người khác bảo vệ cô, vậy mà Giang lại có thể chu đáo, sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy như vậy khiến Thiên Anh không khỏi ngạc nhiên.
Thiên Anh ngủ chưa dậy, các chị em Starlight đã đi làm từ sáng sớm, chỉ có Giang đang chuẩn bị bữa sáng. Sandwich, cá ngừ, dưa chuột, xà lách, có nên cho thêm cà chua không nhỉ? Một chút muối, tiêu, chanh, trộn đều. Thiên Anh kêu béo lên rồi nên Giang không cho pho mát vào nữa nhưng vẫn thêm mayonnaise như Christina hay làm. Thêm một cốc nước cam cho một ngày tươi mới nữa là đúng chuẩn bữa sáng của Chris. Trước đây Giang không biết nấu ăn, từ ngày sống chung cô mới học từ Chris. Dù tay nghề của Chris không có gì để chê nhưng dù sao Giang vẫn quen ăn đồ Việt hơn, biết vậy nên Chris đã học luôn cách nấu các món ăn Việt Nam để Giang được thưởng thức hương vị quê nhà. Những lúc Giang ốm Chris cũng chăm sóc cô như thế này, cẩn thận từng li từng tí, luôn ở bên cô, chỉ cần cô khẽ nhíu mày là Chris liền lo lắng. Những ngày tháng đó Giang đã nhận được quá nhiều nhưng lại chưa có cơ hội đáp lại, giờ đây những gì chưa làm được cho Chris, Giang muốn làm tất cả cho Thiên Anh.
Giang đang giở tay thì thấy Thiên Anh mắt nhắm mắt mở bò từ phòng ngủ ra.
“Chị xuống bảo vệ lấy đồ hộ em với.” – Thiên Anh vừa nói vừa ngáp.
“Bé order gì thế?”
“Chịu! Em nhớ là không có đặt gì nhưng shipper vừa gọi em. Tên với số điện thoại đều đúng cả, người gửi còn yêu cầu giao gấp nên bảo em xuống lấy ngay. Mà mặt em thế này, chị lấy hộ bé nha chị iu.”
Thiên Anh cười, mắt vẫn không mở to nổi.
“Ừ rồi để chị đi lấy cho.”
Giang rửa tay rồi xuống tầng 1 nhận đồ, lúc lên cô cầm theo một chiếc túi bên trong là cặp l*иg đựng đồ ăn.
“Cái gì đấy chị?”
“Cặp l*иg giữ nhiệt á baby.”
Thiên Anh mở ra xem.
“Gì đây? Bí đỏ hầm nhuyễn à?” – Giang.
Hương thơm ngầy ngậy nhẹ nhàng lan tỏa nơi đầu mũi: “Cháo khoai lang”.
Là cháo khoai lang Hoàng làm cho cô. Hai năm trước lúc tham gia We are the champions Thiên Anh từng bị đau dạ dày phải nhập viện, cô vừa đắng miệng không muốn ăn gì, vừa sợ béo nên Hoàng mới lên mạng tìm công thức món ăn tốt cho dạ dày lại không lo tăng cân, học cách nấu cho Thiên Anh.
Lâu lắm rồi mới ăn lại món cháo khoai lang này, mùi vị vẫn y như năm đó. Thiên Anh mang cháo vào phòng, đóng cửa gọi điện cho Hoàng.
“Alo.”
“Nhận được cháo rồi.”
“Ăn chưa?”
“Đang.”
“Thế nào?”
“Vẫn như ngày xưa. Sao biết mà nấu cháo cho em?”
“Thấy Chi up ảnh. Còn đau không?”
“Đau chết đi được. Mấy hôm nay em còn không dám mở mồm, động tí là đau. Mấy đứa kia còn cố tình mang đồ đến trước mặt em mới ăn, đúng là hội không có trái tim. Em không ăn không ngủ được mà anh thì chẳng quan tâm gì cả, không nhắn tin gọi điện hỏi thăm người ta một câu, đồ vô tâm ích kỉ độc ác xấu xa. Anh có biết mấy hôm nay em vừa đau lòng vừa đau răng khó chịu thế nào không, thế mà anh thì…” - Thiên Anh càng nói càng tủi thân, những buồn bực khó chịu dồn nén trong lòng suốt mấy ngày qua còn chưa kịp nói hết thì cô đã khóc tu tu rồi.
“Anh xin lỗi. Anh sai rồi, tại anh không tốt, tại anh hết. Đừng khóc nữa nhá, thương.”
Thiên Anh lại càng khóc to hơn.
“Lỗi anh. Hay là em phạt anh đi, phạt gì cũng được hết. Quì bàn giặt nhá? Hay cầm 2 xô nước đứng tấn? Chạy 5 vòng sân vận động giữa trưa? À anh quỳ xuống khấu đầu 3 cái tạ lỗi được không?”
Thiên Anh vừa khóc vừa buồn cười: “Phạt, phải phạt. Nhưng không phạt mấy cái đấy, phạt anh cả đời cơ.”
“Hả? Kinh vậy? Cả đời luôn?”
“Ừm, phạt anh cả đời phải nấu cháo khoai lang cho em.”
“Tưởng gì chứ cái này anh làm được.” – Hoàng cười hạnh phúc.
“Thế mấy hôm nay ăn uống thế nào?”
Thiên Anh kể cho Hoàng mấy hôm nay Giang chăm sóc cô ra sao. Hoàng luôn không có cảm tình với Giang nhưng lần này thật sự phải cảm ơn Giang đã lo cho Thiên Anh, nếu là Hoàng cũng chưa chắc đã chu đáo được đến thế. Bố mẹ Hoàng đều là bác sĩ, Hoàng lại là con út trên có một chị gái nên từ nhỏ đã được cả nhà chăm bẵm, và cũng như bao cậu trai khác, Hoàng cũng mang điểm đặc trưng là không biết cách quan tâm chăm sóc mọi người. Món cháo khoai lang kia cũng là vì Thiên Anh nên Hoàng mới học, cũng là lần đầu tiên học nấu ăn chứ bình thường cũng chỉ biết nấu cơm thì cho nước gấp đôi gạo mà thôi.
“Mai bọn em sẽ đi shopping. Mặt đỡ sưng rồi, ra ngoài được rồi.” – Thiên Anh vừa nói vừa hứng khởi quay sang hai bên cho Hoàng thấy mặt mình đã đỡ sưng.
“Ừ ra ngoài đi cho thoải mái.”
“Em dồ hết cả người lên rồi đây này, ngày nào cũng chỉ quanh quẩn trong nhà, Giang thì toàn bắt em ăn đồ bổ, còn ở nhà nữa chắc em vừa thành lợn vừa chán chết mất.”
Cứ thế hai người không còn giận nhau nữa.
~ Thương em, là điều anh không thể ngờ
Ngăn nỗi nhớ cũng không thể ngăn trái tim
Ngần ngại chôn sâu yêu thương
Anh giấu đi tâm sự mỗi khi bên cạnh nhau
Chỉ biết lặng thinh ngắm nhìn
Một ngôi sao nhỏ bé làm tim anh mãi mong chờ
Là anh cố chấp yêu em
Dù không thể nói thành lời
Vì dại khờ anh thu mình trong suy tư của em
Dù muộn sầu hay thương nhớ anh xin một mình mang hết
Chỉ mong bờ mi em không vương chút buồn
Và nụ cười em luôn trên bờ môi ~
Thương em, là điều anh không thể ngờ