Học Viện Linh Dị

Chương 5

Tôi tưởng rằng bóng ma sẽ lao vào người tôi, nhưng cô ấy lại lướt qua tôi, dán mình vào vách tường, vẻ mặt đầy hoảng loạn lo lắng.

Ban ngày ở học viện tôi không thấy cô ấy đâu, xem ra cô ấy chính là con ma trốn học kia.

Không chỉ thích trốn học, lá gan còn nhỏ.

Đổ một chậu nước lên, ngọn lửa tắt, tôi tức giận mà quay người hỏi cô ấy: "Tôi đang ngủ ngon lành, cô làm gì tôi vậy?"

Bạn ma cùng phòng tì chặt vào tường, thu mình trong bóng tối, cả người cứng đờ như một bức tượng.

Sợ người sao?

Tôi nhướng mày: "Tôi không ăn ma, cô không cần sợ tôi."

Vẻ mặt hoảng loạn trên mặt cô ấy vẫn chưa tan đi, ánh mắt nhìn đi nhìn lại, hơn nữa ngày sau mới do dự lí nhí nói:

"Cô uống nước... không được ngủ..."

Nước? Tôi liếc mắt nhìn chai nước, đó là chai nước khoáng cao cấp Forget River mà ban ngày tôi lấy trộm từ văn phòng hiệu trưởng, uống vào sẽ khiến người ta rửa trôi mệt mỏi, cơ thể thoải mái.

"Nước này không có vấn đề gì đâu. Cô sợ tôi nửa đêm sẽ đi tiểu đêm? Yên tâm, tôi có đi tiểu đêm đi chăng nữa cũng sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không quấy rầy cô."

Bạn ma cùng phòng vội vàng lắc đầu, trong mắt tràn đầy kinh hoàng sâu sắc.

"Uống nước xong ngủ, tỉnh dậy, sẽ bị thương..."

Cảm xúc sợ hãi của cô ấy quá mức chân thực, giống như đang kể lại trải nghiệm của chính mình.

Tôi đã cảm thấy không ổn, bèn vô thức hỏi: "Thế bị thương như thế nào?"

Trên mặt cô ấy hiện lên vẻ đau khổ tuyệt vọng tột cùng, nhưng lại không nói được một lời.

Hai hàng nước mắt máu từ hốc mắt cô ấy uốn lượn chảy xuống, tôi lập tức nhíu mày.

Sau khi chết, ma quỷ sẽ bị ám ảnh bởi chấp niệm lúc còn sống, hình thành oán niệm.

Mà mọi hành vi của ma quỷ đều bị oán niệm chi phối.

Cô ấy ngăn tôi không cho tôi ngủ, không phải nước của tôi có vấn đề, rất có thể trong ký ức của cô ấy, "uống nước sau khi ngủ" đối với cô ấy mà nói, đại diện cho mối nguy hiểm chết người.

Có nghĩa là, cái chết của cô ấy, nhiều khả năng là do con người gây ra.

Nhưng sau đó cho dù tôi hỏi thế nào, cô ấy cũng không chịu nói nữa, chỉ co mình càng lúc càng nhỏ trong góc tường, giống như sợ ai đó.

Không ngủ được, ma cũng không thể giao tiếp, để đề phòng cô ấy bỏ chạy, tôi dứt khoát ngồi xổm xuống góc tường canh cô ấy cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, hai quầng thâm mắt rõ mồn một, tôi kéo theo bạn ma cùng phòng đá văng cửa văn phòng hiệu trưởng.

"Cô ấy chết như thế nào?"