Chỉ Có Thể Cưng Chiều

Chương 9

Tô Du Du yên lặng vùi đầu ăn cơm.

Cô gái nhỏ này ngồi rất quy củ, chuyên chú ăn đồ ăn trước mặt mình. Động tác ăn cơm của cô rất nhẹ nhàng, nếu không phải bên cạnh vẫn truyền đến mùi hương tươi mát, thì Yến Trì đã cho rằng bên cạnh mình không có ai.

Nhưng mà Tô Du Du cũng không biết suy nghĩ hiện tại của Yến Trì.

Trên thực tế, cô cảm thấy đồ ăn trong nhà ăn trường học lại ngon ngoài mong đợi. Dùng một chiếc đũa xiên một miếng cá viên, lúc chuẩn bị nhét vào miệng, cô đột nhiên nghĩ đến việc vừa nãy, Trình Hoành Vũ cho rằng cô và thiếu niên quen biết nhau, nên chỉ giới thiệu mỗi ba người bọn họ. Mà thiếu niên lại càng không có ý muốn giới thiệu bản thân cho cô…

Cho nên, đến bây giờ, hình như cô còn chưa biết người bên cạnh tên là gì…

Nhét miếng cá viên vào miệng, Tô Du Du nhịn không được mà cẩn thận xoay đầu sang, liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái.

Động tác ăn cơm của thiếu niên rất nhanh, nhưng lại không hề làm người ta cảm thấy thô lỗ, ngược lại, lại trong có vẻ vui tai thích mắt.

Ngay khi Tô Du Du đang rối rắm xem nên hỏi hay không, thì đột nhiên có một âm thanh kích động truyền đến đây.

“Chị Du Du!”

Tô Du Du quay sang hướng phát ra âm thanh, quả nhiên đã nhìn thấy Yến Đường đang chạy chậm đến chỗ mình. Đôi mắt cô cong cong, nhìn về phía Yến Đường: “Em đến đây!”

“Haizz, cuối cùng em cũng hoàn thành xong bài tập.” Yến Đường buồn rầu mà thở dài một hơi.

Con bé đặt mông ngồi đối diện Tô Du Du, khi vừa mới ngồi xuống, liền phát hiện Yến Trì đang ngồi bên cạnh Tô Du Du, ngay lập tức, vẻ mặt liền trở nên hoảng sợ mà chỉ vào Yến Trì, rồi lại nhìn Tô Du Du: “Hai người, hai người, sao hai người lại ngồi cùng nhau vậy?!”

Thực ra, không thể trách Yến Đường kinh ngạc như vậy, tuy rằng con bé ở khu cơ sở, nhưng tiếng “thơm” của Yến Trì thì cả trường học không ai không biết, không ai không hiểu.

Ít nhất là trong mấy ngày đi học này, Yến Đường đã nghe qua vô số truyền thuyết kinh dị về Yến Trì, thật giả lẫn lộn.

Nghe nói, ngoại trừ ba người Trình Hoành Vũ, thì không ai có thể ngồi bên cạnh Yến Trì được nữa.

Tuy rằng Yến Đường là em gái họ của Yến Trì, nhưng mà Yến Trì lại không hề có tình anh em chút nào, hoàn toàn bỏ mặc, để cô bé sống vất vưởng lênh đênh, bình thường còn hay phải ứng phó với những người theo đuổi Yến Trì mò tới tận lớp để khai thác thông tin nữa chứ. Nghĩ đến việc bản thân còn chưa từng ngồi ăn chung với Yến Trì ở trường học, đột nhiên Yến Đường cảm thấy mình hơi chua.

“Bọn chị học chung một lớp.” Tô Du Du giải thích. “May mà lúc nãy cậu ấy dẫn chị tới đây.”

“Đường Đường bé bỏng à, sao thấy các anh mà không chào hỏi gì vậy?” Trình Hoành Vũ chống cằm nhìn Yến Đường, âm thanh cực kì không đứng đắn.

Yến Đường trợn mắt nhìn cậu ta đầy ghét bỏ.

Từ trước đến nay, trạng thái của hai người đều như nước với lửa. Chủ yếu là Yến Đường đơn phương ngứa mắt Trình Hoành Vũ, cảm thấy anh ta luôn lẽo đẽo đi theo Yến Trì mà không biết xấu hổ. Hơn nữa, Trình Hoành Vũ là một kẻ đùa dai, lần nào nhìn thấy Yến Đường thì đều trêu cô bé, vì thế, hai người này vừa thấy mặt nhau thì lại như Sao Hỏa va chạm với Trái Đất.

“Em đi lấy cơm đây.” Lười gây gổ với Trình Hoành Vũ, Yến Đường đứng dậy nói một câu với Tô Du Du rồi đi.

“Đường Đường bé bỏng càng lớn càng không đáng yêu.” Trình Hoành Vũ thở dài.

Thời điểm Yến Đường bê khay đồ ăn ra, Yến Trì đột nhiên đứng dậy, nhàn nhạt mà nói một câu: “Đi thôi.”

Tô Du Du quay đầu nhìn anh, phát hiện anh đã ăn xong, đang chuẩn bị rời đi.

Cô nhìn anh, hơi ngẩng cổ lên, trên mặt lộ ra một nụ cười mềm mại: “Được, gặp lại sau.”

Yến Trì lại tránh ánh mắt của cô, rồi nhìn về phía ba người khác: “Các cậu không còn đi sao?”

Lý Thịnh và Đỗ Cao Dương liền bưng khay đồ ăn đứng lên.

Trình Hoành Vũ ăn vạ trên ghế, không động đậy, nói: “Tớ còn chưa ăn xong mà!”

Yến Trì lạnh lùng lườm cậu ta một cái.

“Được rồi, đi thì đi.”

Thời điểm Yến Đường trở về, chỉ thấy bóng dáng bốn người rời đi. Nhưng mà, cô bé cũng không để ý nhiều, vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Tô Du Du.

Sau khi Yến Trì rời đi, thì ánh mắt mọi người càng tập trung nhiều hơn lên người Tô Du Du. Nhưng mà, cũng may là lầu hai không có quá nhiều người, hơn nữa uy phong còn sót lại của Yến Trì vẫn còn đó, nên không có ai dám đến đây quấy rầy hai người họ.

Sau khi cơm nước xong, Yến Đường còn kéo Tô Du Du đi thưởng thức đồ ngọt ngoài trường.

Hai người chơi cực kì vui vẻ, hoàn toàn không biết tin tức đang lan truyền trong trường học.

Lúc đi học buổi chiều, chỗ ngồi sau lưng Tô Du Du hoàn toàn trống không.

Tô Du Du phát hiện ra, rõ ràng là không khí lớp buổi chiều náo nhiệt hơn hẳn buổi sáng, lúc tan học cũng không hề im ắng, mà có không ít người bắt đầu nô đùa nói chuyện.

Nhưng bạn cùng bàn Tần Phán của cô lại hơi bực bội, tức giận mà buông bút, nhỏ giọng oán giận: “Ồn muốn chết, có để cho người khác học tập không vậy?”

Tô Du Du tức khắc liền cực kì kính nể Tần Phán, bạn cùng bàn của cô quả thật là một người cực kì đam mê học tập nha!

Vì thế, lần đầu tiên Tô Du Du cảm nhận được áp lực học tập trong trường học.

Trong WC nữ cuối lầu bốn.

Mấy học sinh nữ đang dặm lại lớp trang điểm trước gương.

Nhất Trung Nam Thành cũng không có quy định nghiêm ngặt về việc cấm các học sinh nữ trang điểm, nhưng các học sinh nữ khu trung học phổ thông và khu quốc tế vẫn tém tém lại rất nhiều, không dám tô vẽ quá đà.

“Này, các cậu nghe tin gì chưa, thấy bảo giữa trưa hôm nay, hình như Yến Trì đến nhà ăn ăn cơm với một bạn nữ đó?! Nghe nói là còn tốt tính lấy cơm cho cậu ấy nữa!”

“Thật hay giả vậy? Tớ còn chưa bao giờ thấy Yến Trì đối xử tốt với đứa con gái nào đâu!”

“Chắc là thật đó, chiều nay Yến Trì trốn học, hình như có đưa cả cô gái đó theo nữa thì phải?”

“Có phải là… Hạ Ngữ Vi hay không?” Phía sau có một âm thanh nho nhỏ vang lên.

“Cậu nghĩ gì vậy?” Một học sinh nữ sửa sang lại tóc mái. “Có ai mà không biết, Hạ Ngữ Vi vẫn luôn yêu đơn phương Yến Trì. Cậu xem, Yến Trì đã từng để ý đến cậu ta hay đã đối xử tốt với cậu ta lần nào chưa?”

“Đúng đó, cậu ta làm gì mà có mặt mũi đến thế!”

“Nhưng mà, bạn nữ lúc trưa đó rốt cuộc là ai vậy nhỉ? Không có ai biết sao?”

“Nực cười, cậu có dám nhìn chằm chằm vào Yến Trì để biết không?”

“Nói thật, vì sao mọi người lại sợ Yến Trì như vậy nhỉ? Tớ thấy bình thường mà! Thật là vừa hâm mộ vừa ghen tị với người được ăn trưa cùng cậu ấy!”

“...”

“Đi thôi.”

Âm thanh cười đùa của các cô gái càng lúc càng xa, tiếng lạch cạch mở cửa ra từ một phòng vệ sinh ở trong góc vang lên.

Một cô gái đi ra từ bên trong, vặn vòi nước rửa tay trước gương.

Chẳng qua, khuôn mắt vốn dễ nhìn nay lại trông vặn vẹo đến khủng khϊếp.

*

Bên khu cơ sở, chỗ Yến Đường đang nườm nượp người ra kẻ vào.

Vừa tan học, xung quanh bàn Yến Đường đã bị không ít học sinh nữ bâu kín.

“Yến Đường, nghe nói trưa nay anh cậu ăn cơm chung với một bạn nữ sao?”

“Cậu có biết là ai không?”

“Nghe nói cô ta còn quấn quýt lấy anh cậu không rời, thật là quá đáng mà!”

Động tác dọn dẹp sách vở của Yến Đường dừng lại, nội tâm bắt đầu gào thét dữ dội: Đứa nào mà “nhanh mồm nhanh miệng” thế nhở?!

Nhưng mà, tuyệt đối không thể để họ biết đó là Tô Du Du, nếu không, chị ấy đừng hòng được sống yên ổn trong trường…

Nghĩ đến đây, Yến Trì liền nghiêm khuôn mặt nhỏ lại, vẻ mặt nghiêm túc mà trả lời: “Biết chứ.”

Các bạn nữ xung quanh lập tức liền kích động: “Là ai vậy?”

“Là tớ đó.” Yến Đường trả lời một cách đương nhiên.

“Thật hay giả thế?”

“Đương nhiên là thật rồi. Không tin thì mọi người hỏi bạn cùng bàn của tớ, xem có phải trưa nay tớ đến nhà ăn khu phổ thông ăn cơm không?”

Yến Đường chỉ chỉ bạn nam đeo kính ngồi bên cạnh mình.

Cậu học sinh nhỏ đẩy đẩy mắt kính, gật đầu.

Các học sinh nữ đang vây quanh Yến Đường lập tức xanh mắt mèo, nhớ vừa nãy bọn họ còn làm trò, nói bậy linh tinh trước mặt Yến Đường…

“Hóa ra là cậu à, tớ bảo mà, đều do những người khác cứ loan tin bậy bạ…”

“Ôi, sắp phải đi học rồi, bọn tớ đi trước đây.” Mọi người liền lập tức giải tán.

Nhìn bóng dáng bọn họ chạy bán sống bán chết, khóe miệng Yến Đường cong cong lên.

*

Nhưng mà, người trong cuộc Tô Du Du lại hoàn toàn chẳng hay chẳng biết gì về chuyện này.

Sau khi tan học buổi chiều, Tô Du Du cố tình tránh thời gian cổng trường đông đúc nhất.

Lúc cô và Yến Đường ra đến cổng trường, trong trường học đã chẳng còn lại bao nhiêu mống người.

Tô Du Du bất ngờ phát hiện xe nhà họ Tô vẫn còn đang đứng đợi ở bên ngoài.

Vốn dĩ, cô đã nói với Tô Mạn Mạn là bản thân sẽ ra ngoài muộn một chút, nếu chị ấy có việc thì cứ đi trước, Yến Đường có thể tiện đường mà đưa cô về luôn.

Nhưng nếu hiện tại xe nhà họ Tô còn chưa đi, thì tất nhiên là sẽ không cần phiền đến xe nhà họ Yến.

Tô Du Du và Yến Đường chia tay ở cổng trường.

Thời điểm Tô Du Du chui vào trong xe, Tô Mạn Mạn đang nói chuyện điện thoại với người khác, nhìn qua trông tâm trạng không tệ lắm, phơi phới sắc xuân.

“Tớ nói với cậu, cậu không thấy được mặt của con nhỏ bạch liên hoa đó đâu, cực kì khó coi luôn á.”

Tô Mạn Mạn vắt chéo chân, biểu cảm kích động: “Ai bảo lúc nghỉ hè nó cứ vòng vèo ám chỉ mình sắp được chuyển lên lớp 1, kết quả thì sao, đã khai giảng hơn một tuần rồi, mà vẫn còn chưa thấy động tĩnh gì, đúng là buồn cười muốn chết.”

“Hơn nữa, lời đồn trưa nay truyền ra, ha ha ha, cho nó giả vờ, xứng đáng!”

“...”

Tô Du Du yên tĩnh ngồi bên cạnh nghe, nhưng lại không hiểu được rất nhiều chỗ.

Về đến nhà, dì Tôn đang ở phòng khách dưới lầu, ngóng trông cô về.

Vừa thấy Tô Du Du đeo cặp sách đi đến, bà liền lập tức đi lên đón cô.

Bà cười khanh khách cầm cặp sách cho Tô Du Du: “Du Du, thế nào? Có thích ứng được với trường học không?”

Tô Du Du ngoan ngoãn gật đầu: “Có ạ.”

So với tưởng tượng của cô, thì ngày hôm nay ở trường, thì mới lạ nhiều hơn sợ hãi. Tuy nhiều lúc, cô vẫn sẽ nảy sinh ý muốn trốn chạy, nhưng có được kết quả này, Tô Du Du đã rất vừa lòng.

Có thể nhịn được sự sợ hãi và không bỏ trốn, đã là tiền bộ vượt bậc của cô, việc còn lại cứ từ từ khắc phục thôi.

Dì Tôn nhìn biểu cảm của Tô Du Du không quá giống là đang miễn cưỡng, nên cũng dần yên lòng. Hôm nay Tô Du Du đến trường, bà luôn không thể yên tâm làm việc, luôn nghĩ ngợi xem cô có xảy ra chuyện gì ở trường học không.

Cũng may là không xảy ra chuyện gì.

“Vậy con lên nghỉ ngơi một chút đi.” Dì Tôn xoa nhẹ mái tóc mềm mại đang xõa lung tay của Tô Du Du. “Dì đi lấy trái cây cho con ăn.”

Nói cong, bà liền định đi đến phòng bếp.

Tô Du Du cầm cặp sách trên sofa, kéo tay dì Tôn lại, cười mềm mại: “Dì Tôn, không cần đâu, con lên phòng làm bài tập trước đã.”

“À, được. Nhưng mà chút nữa nhớ phải xuống ăn cơm đó.”

Tô Du Du trở lại phòng mình, ngồi xuống bàn học.

Mở cặp sách, cô lấy ra từ quyển sách quyển vở để lên bàn.

Giáo viên cho không ít bài tập, nhưng mà Tô Du Du đều nghiêm túc ghi nhớ.

Mở sách bài tập ra, Tô Du Du nghiêm túc nhìn nhìn. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với bài tập như vậy, lúc đầu còn chưa quen, nhưng sau khi nhìn vào lần, thì càng làm càng thuận tay hơn.

Cô đột nhiên cảm thấy, hình như làm bài tập còn khá thú vị đó chứ?!

Như tìm được một sở thích mới, khóe miệng Tô Du Du nhịn không được mà khẽ cong lên.