Chỉ Có Thể Cưng Chiều

Chương 5

Chỉ vài ngày nữa, là đến ngày khai giảng của trường Yến Đường theo học.

Trước đó một ngày, cô bé đã nói chuyện này với Tô Du Du, nhìn đôi mắt trong trẻo, sạch sẽ của chị ấy ánh lên niềm tiếc nuối, Yến Đường vỗ vỗ bộ ng ực nhỏ của mình, bảo đảm: “Cuối tuần em vẫn có thể tới đây tìm chị mà.”

Yến Đường vừa tạm biệt thân phận học sinh tiểu học, chính thức trở thành một học sinh trung học cơ sở.

Trường học của Yến Đường là Nhất Trung Nam Thành, khu trung học cơ sở.

Nhất Trung Nam Thành là trường học tốt nhất Nam Thành, ở Nam Thành có câu nói như thế này: Có thể vào học ở Nhất Trung Nam Thành, thì có nghĩa là đã bước một chân qua ngưỡng cửa đại học rồi. Hơn nữa, đại học ở đây không chỉ là một trường đại học bình thường.

Nhất Trung Nam Thành vô cùng hào phóng với những học sinh có thành tích xuất sắc, học phí và tiền ở kí túc xá đều miễn giảm 100%, mỗi tháng còn phát sinh hoạt phí rất dư dả, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Nhất Trung Nam Thành có thể vươn lên vị trí dẫn đầu trong bảng xếp hạng các trường học ở Nam Thành.

Ngoại trừ điều này ra, Nhất Trung Nam Thành cũng là sự lựa chọn hàng đầu của những nhân vật nổi tiếng trong giới hào môn*, vì vậy, không ít phụ huynh dù phải cắn răng cắn cổ cũng phải cho con mình vào đây học, không nói gì đâu xa, có thể tích lũy được một ít mối quan hệ cũng đã là một khoản lợi nhuận không nhỏ rồi.

*Giới hào môn: giới nhà giàu.

Bởi vậy, nhập học vào Nhất Trung Nam Thành có thể nói là một cạnh tranh khốc liệt.

Cha Yến Thừa Chi và mẹ Uông Tuệ Vân của Yến Đường đúng lúc có việc hôm nay, vì thế, liền nhớ tới một người khác cũng đang học ở Nhất Trung Nam Thành, Yến Trì, nhờ anh giúp Yến Đường nhập học.

Lúc này, Yến Trì đã ngồi trên sofa nhà Yến Đường được mười phút, nhưng vẫn chưa thấy Yến Đường có động tĩnh gì là sẽ xuống cả.

Yến Trì vốn không phải là một người có nhiều kiên nhẫn, nên liền lạnh mặt đi lên lầu, quyết định rằng, nếu con nhóc Yến Đường kia còn ngủ, thì anh tuyệt đối không chờ nữa, nhất định sẽ rời đi.

Đi lên lầu hai, cửa phòng Yến Đường đang mở tang hoang.

Liếc mắt một cái, không nhìn thấy Yến Đường đâu, chỉ có tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm.

“Cho em hai phút.” Yến Trì không chút lưu tình mà nói vọng vào hướng phòng tắm.

Phòng tắm lập tức truyền ra âm thanh mơ hồ không rõ của Yến Đường.

Yến Trì tùy tiện kéo một cái ghế ra ngồi xuống, đang muốn nhìn đồng hồ một chút, thì đột nhiên có một cuốn sách rơi từ trên bàn xuống. Yến Trì lập tức khom lưng nhặt lên, không hề có ý thức tự giác về việc tôn trọng sự riêng tư của con trẻ, mở ra xem thử.

Đập vào mắt là mấy chữ hoa to đùng ----

KẾ HOẠCH CỨU VỚT THIẾU NỮ BỊ TỰ KỶ.

Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ để chú thích: Cực kì gấp!!!

Trang vở được thiết kế cực kì rực rỡ, còn dán rất nhiều giấy nhớ, stickers linh tinh. Yến Trì chỉ cảm thấy, con nhóc Yến Đường này, tuổi còn nhỏ mà đã bị tự kỷ rồi.

Đang định khép vở lại, thì lại lơ đãng nhìn thấy một hàng chữ nhỏ ở phía dưới, lúc nhìn được một nửa, Yến Đường đã mở cửa phòng tắm chạy ra ngoài, vội vội vàng vàng mà nói: “Em xong rồi, em xong rồi.”

Nhưng vừa thấy ngón tay khớp xương rõ ràng của Yến Trì đang nhéo nhéo cái gì đó, Yến Đường lập tức trợn trừng mắt lên, nhảy qua đoạt lại vở của mình: “Sao anh lại có thể tự tiện xem vở cua em như thế chứ?!”

Yến Trì liếc xéo cô bé một cái: “Em viết cái này để làm gì?”

Yến Đường vội vàng giấu quyển vở ra phía sau, giấu đầu hở đuôi mà lớn tiếng nói: “Không làm gì hết!”

Yến Trì cũng lười thăm dò bí mật của bọn trẻ con, đứng lên, nhìn cô, nói: “Đi thôi.”

Hiển nhiên, Yến Trì không phải là một người anh trai mẫu mực. Anh đưa Yến Trì đến cổng trường, tùy tiện chỉ cho cô vị trí của khu trung học cơ sở, rồi liền chạy mất hút.

Để lại một mình Yến Đường giương mắt nhìn bóng dáng anh dần xa.

Quả nhiên, anh trai, là một loại sinh vật cực kì đáng ghét!

Cô bé đã hơi hoài niệm chị gái Tô Du Du thơm tho mềm mại rồi.

***

Bởi vì Yến Đường phải đi học, nên biệt thự nhỏ của Tô Du Du lại trở về sự yên tĩnh vốn có.

Ngoại trừ mấy ngày đầu Tô Du Du chưa thể thích ứng, thì không quá hai ngày, cô cũng đã dần quen hơn. Mấy ngày này, cô cũng từ từ nói chuyện với dì Tôn nhiều hơn, có muốn gì cũng sẽ nói với bà.

Hiện giờ, mỗi ngày Tô Du Du đều ngồi ở trong phòng mình, đọc sách mà dì Tôn mang đến, cũng được tính là tự tại.

Nhưng dì Tôn lại không nghĩ như vậy.

Dưới góc nhìn của dì Tôn, vất vả lắm bệnh tình của Tô Du Du mới có chút khởi sắc, sao lại trốn về phòng nữa vậy?! Chỉ tiếc là Yến Đường đã đi học, Tô Du Du lại không có bạn bè thích hợp để chơi cùng.

Vì thế, dì Tôn lại rầu thúi ruột.

Đột nhiên, nghĩ tới cái gì đó, dì Tôn vỗ trán một cái, tại sao lại không để Tô Du Du đến trường đi học nhỉ?

Tô Du Du còn chưa biết dì Tôn đang có ý tưởng đáng sợ như thế, lúc này, cô đang tập trung tinh thần mà đọc nốt quyển sách mà kiếp trước bản thân còn chưa đọc xong.

“Cốc cốc cốc ---” Tiếng gõ cửa vang lên.

Tô Du Du rời suy nghĩ ra khỏi cuốn sách, nhìn ra cửa, mềm mại nói: “Mời vào.”

Dì Tôn bưng một ly sữa bò, mở cửa phòng ra.

Nhìn thấy Tô Du Du đang ngồi trước bàn, bà không nhịn được cười mà nói: “Vẫn còn đang đọc sách à? Uống ly sữa bò trước đi.”

Tô Du Du cong cong mắt, nói: “Con cảm ơn.”

Nói xong, liền cầm lấy sữa bò trong tay dì Tôn, từ từ uống từng ngụm sữa bò.

Tầm mắt dì Tôn di dời khỏi mặt Tô Du Du, rồi dừng lại trên cuốn sách đang mở ở trên bàn. Nói thật, khi nghe được Tô Du Du nói muốn bà mua sách cho cô, bà còn hơi khϊếp sợ đó! Tuy rằng, trước đây, cha mẹ Tô cũng có mời giáo viên tới nhà dạy cho Tô Du Du, nhưng trước nay chưa từng thấy cô động chạm gì vào sách vở.

Mà từ khi Tô Du Du chịu bước ra khỏi phòng, đã rất nhiều lần tới thư phòng, sau khi đọc một thời gian, lại đột nhiên hỏi bà có thể mua giúp cô mấy quyển sách được không.

Nếu Tô Du Du đã yêu cầu, tất nhiên là dì Tôn sẽ không từ chối. Nhưng mà, bà cũng không hiểu những cuốn sách này, nên đành nhờ đứa con trai út đang học đại học mua hộ. Không ngờ là, khi con trai út nhận được tên sách, còn hỏi bà muốn mua mấy cuốn này làm gì, nghe nói mấy cuốn sách này đều rất sâu sắc và trừu tượng, người bình thường đọc không hiểu đâu!

Vốn dĩ dì Tôn cũng chỉ cho rằng Tô Du Du mua cho vui thôi, nhưng nhìn thấy trên sách còn có đánh dấu, ghi chú rõ ràng, dì Tôn liền không khỏi âm thầm líu lưỡi, chẳng lẽ Tô Du Du là một thiên tài ư?!

Nghĩ đến đây, dì Tôn càng thêm quyết tâm và kiên định.

Nhìn thấy Tô Du Du đã uống xong ly sữa bò, dì Tôn liền cầm lấy cái ly không, bắt đầu mở miệng thương lượng: “Du Du à, con có muốn đi đến trường học không?”

Tô Du Du ngây người, đây là người thứ hai hỏi cô có muốn đi học không.

Trên mặt Tô Du Du hiện ra một tia giãy giụa. Trong tiềm thức, cô biết, nếu bản thân cô thực sự muốn thay đổi, thì phải học cách thích ứng với sinh hoạt của người bình thường. Nhưng mà, tưởng tượng đến việc đi học sẽ phải gặp cái gì, cô lại trở nên sợ hãi và chùn bước.

Dì Tôn vẫn luôn chú ý đến biểu cảm trên mặt của Tô Du Du, thấy cô không quá kháng cự, mà có hơi phân vân và đắn đo, liền không ngừng cố gắng nói: “Con xem, nếu mà con đi học, thì có thể gặp được Yến Đường ở trường, còn có thể quen thêm bạn mới nữa đó.”

Rồi lại liếc nhìn thấy sách trên bàn, dì Tôn lại cực kì linh hoạt, nói: “Còn nữa, không phải là con thích đọc sách sao, trong trường học có rất nhiều sách, con còn có thể tìm được người thảo luận với mình nữa đó!”

Lông mi của Tô Du Du hơi rung rung.

“Lại nói, chúng ta cứ thử xem, nếu mà con không thích, thì chúng ta liền nghỉ học, về nhà, được không?”

Rốt cuộc, sau khi dì Tôn thuyết phục đến khô miệng cạn nước miếng, Tô Du Du cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

***

Lại là con đường nhỏ lát gạch đá xanh.

Chẳng qua là, lần này, ở trong rừng cây nhỏ đã không còn nghe thấy tiếng nhạc uyển chuyển hay những cành cây lấp lánh ánh đèn nữa.

Dì Tôn đưa Tô Du Du đến nhà chính bên kia. Nếu đã quyết định muốn đi học, thì chắc chắn là không thể thiếu được sự giúp đỡ của Tô Kiến Khánh.

Dì Tôn vừa đi, vừa tinh tế dặn dò Tô Du Du: “Sau khi gặp ông chủ, thì con không cần sợ hãi, ông chủ là người tốt. Con là cháu gái duy nhất của ông ấy, chắc ông chủ cũng sẽ không làm khó con đâu…”

Tô Du Du hơi khẩn trương mà gật đầu.

Cô biết bản thân sắp phải gặp bác ruột của nguyên chủ --- Tô Kiến Thành. Trong trí nhớ của Tô Du Du hình như có ấn tượng về người này, nhưng rất mơ hồ, điều này làm cho Tô Du Du không thể biết được người bác này là loại người như thế nào.

Người làm ở nhà chính cũng chưa từng gặp Tô Du Du bao giờ, nhưng nhìn thấy dì Tôn đi bên cạnh, tức khắc liền bừng tỉnh, đây hẳn là vị tiểu thư ở biệt thự nhỏ kia.

Tuy họ chưa từng gặp qua Tô Du Du, nhưng tin đồn ngầm về Tô Du Du lại lưu truyền không ít. Có người suy đoán Tô Du Du là đứa ngốc, có người suy đoán là cô bị khuyết tật. Thậm chí, còn có người lớn gan hơn, âm thầm suy luận mà cho rằng, Tô Du Du là bị Tô Kiến Thành nhốt lại, để cô không được kế thừa tài sản…

Đương nhiên, những lời này của họ không dám truyền tới tai dì Tôn.

Lúc này, rốt cuộc cũng nhìn thấy tiểu thư chi thứ hai Tô Du Du trong truyền thuyết, tuy đều là người làm đã trải qua huấn luyện kĩ càng, cũng đều không nhịn được mà lén lút đánh giá cô. Tuy không phải là quá rõ ràng, nhưng Tô Du Du mẫn cảm vẫn có thể cảm giác được.

Quản gia cảnh cáo nhìn những người làm không an phận đó một cái, rất lịch sự đối với Tô Du Du đi sau dì Tôn nửa bước, nói: “Tiểu thư Du Du, ông chủ đang chờ cô trong phòng, mời cô đi theo tôi lên ạ.”

Tô Du Du nhìn ông một cái, sau đó rất nhanh đã dời mắt đi, gật gật đầu.

Trong mắt quản gia hiện lên một tia kinh ngạc.

Làm quản gia, đương nhiên là ông biết rõ bệnh tình của Tô Du Du. Làm ở nhà họ Tô mười mấy năm, tất nhiên là quản gia đã gặp Tô Du Du vài lần. Ở trong tưởng tượng của ông, Tô Du Du là một đứa trẻ bị tự kỷ, rất ít khi giao lưu với người bên ngoài, càng miễn bàn đến việc chủ động đi ra ngoài.

Chẳng lẽ là bị sự qua đời của ông bà chủ chi thứ hai k1ch thích sao? Quản gia vừa đi phía trước, vừa tự hỏi trong lòng.

Đi đến lầu hai, lại đi thêm một đoạn đường ngắn nữa, là có thể nhìn thấy cửa thư phòng* của Tô Kiến Khánh. Quản qua bỏ qua mớ suy nghĩ vớ vẩn của mình, đây không phải là chuyện của một quản gia nên quan tâm.

*Thư phòng: phòng đọc sách trong một gia đình.

Tô Du Du rũ đầu, đi theo quản gia vào trong thư phòng.

Đây là một căn phòng sách cực kì lớn, ba mặt tường đều được chất đầy sách, mà ở giữa phòng có để một chiếc bàn đọc sách, và Tô Kiến Thành đang ngồi trên ghế dựa phía sau chiếc bàn đó.

Ánh mắt Tô Kiến Thành sắc bén nhìn cô, làm cho Tô Du Du đang rũ đầu không khỏi có chút căng thẳng.

Cũng may, ông nhanh chóng dời mắt đi, nói với quản gia và dì Tôn: “Hai người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn tâm sự với một mình Du Du.”